Bí quyết Hướng dẫn Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một mẩu chuyện cổ tích Mới Nhất
Bạn đang tìm kiếm từ khóa Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một mẩu chuyện cổ tích 2022-04-10 14:32:03 san sẻ Bí quyết Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách 2022.
chiase24.com sẽ phục vụ nhu yếu Bài văn mẫu lớp 6: Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích, nằm trong chương trình môn Ngữ Văn thuộc sách Kết nối tri thức.
Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tíchViết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Bài viết gồm có dàn ý và 9 bài văn mẫu lớp 6, giúp những bạn học viên hoàn thiện nội dung bài viết của tớ. Mời tìm hiểu thêm nội dung rõ ràng tại đây. Dàn ý đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích1. Mở bài Đóng vai nhân vật để tự trình làng sơ lược về phần mình và mẩu chuyện định kể. 2. Thân bài: Kể lại diễn biến mẩu chuyện – Xuất thân của những nhân vật. – Hoàn cảnh trình làng mẩu chuyện. – Diễn biến chính:
3. Kết bài Kết thúc mẩu chuyện và nêu bài học kinh nghiệm tay nghề được rút ra từ mẩu chuyện. Đóng vai nhân vật kể lại truyện cổ tích Thạch SanhĐóng vai nhân vật – Thạch SanhTôi là Thạch Sanh. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tôi sống lủi thủi một mình trong túp lều cũ dựng dưới gốc đa. Cả gia tài của tôi chỉ có một lưỡi búa để hằng ngày lên rừng đốn củi kiếm ăn. Một hôm, có người hàng rượu tên là Lý Thông trải qua chỗ tôi, nghỉ ở gốc đa. Lý Thông thấy tôi gánh củi về liền lân la gợi chuyện và nói kết nghĩa bạn hữu với tôi. Tôi cảm động lắm, vui vẻ nhận lời. Lý Thông là anh còn tôi là em. Tôi từ giã gốc đa, đến sống chung với mẹ con Lý Thông. Đi kiếm củi về, tôi thấy mâm cơm có thật nhiều thức ăn ngon. Chưa hiểu nhà có việc gì thì anh Lý Thông nói với tôi: – Đêm nay, đến phiên anh canh miếu thờ, ngặt vì dở cất mẻ rượu, em chịu khó thay anh, đến sáng thì về. Tôi không nghĩ ngợi gì, vui vẻ nhận lời. Đêm hôm ấy, khi tôi đang mơ màng nửa ngủ nửa thức thì một con trăn tinh hiện ra. Nó nhe răng, giơ vuốt định vồ lấy tôi. Tôi giơ cao búa đánh vào con chằn tinh. Tôi xả xác nó làm hai mảnh. Trăn tinh hiện nguyên hình là một con trăn khổng lồ và để lại bên mình một bộ cung bằng vàng. Tôi chặt đầu quái vật và nhặt bộ cung tên bằng vàng rồi xách đầu quái vật về nhà. Tôi gọi cửa mãi anh Lý Thông mới ra Open. Không hiểu sao mẹ con anh Lý Thông cứ van lạy tôi rối rít. Khi vào trong nhà, tôi kể đầu đuôi mẩu chuyện. Nghe xong, anh Lý Thông nói với tôi: – Con trăn ấy là của vua nuôi đã lâu. Nay em giết nó, tất không khỏi bị tội chết. Thôi, hiện giờ nhân trời chưa sáng em hãy trốn đi ngay đi. Có chuyện gì để anh ở trong nhà lo liệu. Tôi không nghi ngờ gì liền trở về túp lều dưới gốc đa ngày nào. Tôi lại sống bằng nghề kiếm củi. Một hôm, tôi đang ngồi dưới gốc đa thì trông thấy một con đại bàng quắp một người con gái. Tôi liền lấy cung tên vàng ra bắn con đại bàng. Mũi tên trúng vào cánh làm nó bị thương. Nhưng nó vẫn cố bay về hang trong núi. Theo vết máu, tôi tìm kiếm được chỗ ở của con đại bàng. Nghe có liên hoan đông vui, tôi liền tìm tới xem. Nào ngờ, ở đó, tôi gặp anh Lý Thông. Anh ấy đã kể cho tôi nghe việc tìm công chúa. Tôi thật thà kể cho anh nghe về việc tôi bắn đại bàng và biết được chỗ ở của nó. Anh Lý Thông liền nhờ tôi dẫn đến chỗ đại bàng. Tôi xin được xuống hang cứu công chúa. Quân sĩ lấy dây siết ngang sống lưng tôi rồi dòng xuống hang. Xuống tới đáy hang, tôi thấy đại bàng hiện nguyên hình là một con yêu tinh ở trên núi. Tuy bị thương nặng nhưng con quái vật vẫn rất hung dữ. Nó giơ vuốt và nhảy vào tôi. Tôi dùng cung tên vàng bắn mù hai mắt nó. Tôi chặt đứt vuốt sắc, bổ vỡ đầu con quái vật. Tôi lấy dây siết ngang người công chúa và ra hiệu cho quân sĩ của Lý Thông kéo lên. Tôi chờ quân sĩ thả dây xuống kéo tôi lên, nào ngờ cửa hang đã biết thành lấp lại. Lúc đó, tôi mới biết là Lý Thông hại tôi. Tôi tìm cách lên. Đi đến cuối hang, tôi thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú bị nhốt trong cũi sắt. Tôi dùng cung tên vàng bắn tan cũi sắt và cứu chàng ra. Chàng trai cho biết thêm thêm mình là thái tử con vua Thủy Tề. Thái tử thoát nạn, cám ơn tôi và mời tôi xuống thủy phủ chơi. Vua Thủy Tề vui mừng được hội ngộ con. Biết tôi là người cứu con trai mình, vua Thủy Tề cảm ơn tôi và biếu tôi thật nhiều vàng bạc châu báu. Tôi không lấy vàng bạc châu báu mà chỉ xin một cây đàn, rồi tôi trở về gốc đa. Một hôm, tôi bị quân lính của nhà vua tới và bắt giam tôi vào ngục. Lúc đó, tôi mới biết của cải của nhà vua bị mất trộm và được giấu ở gốc đa nơi tôi ở. Tôi bị tóm gọn vì nhà vua cho là chính tôi đã ăn trộm. Lúc đó tôi mới nghĩ là chính chằn tinh và đại bàng bị giết đã báo thù tôi. Trong ngục tối, tôi đem đàn vua Thủy Tề cho ra gảy. Không ngờ tiếng đàn của tôi vẳng đến hoàng cung. Nàng công chúa được tôi cứu đòi vua cha cho được gặp người đánh đàn. Nhà vua cho đưa tôi đến. Trước mặt mọi người, tôi kể hết đầu đuôi mẩu chuyện của tớ, từ chuyện kết bạn với Lý Thông, đến chuyện chém chằn tinh, giết đại bàng, cứu công chúa và ở đầu cuối bị tóm gọn oan vào ngục thất. Cho đến nay tôi mới biết chằn tinh không phải vua nuôi mà Lý Thông đã nham hiểm lừa tôi đi chết thay cho hắn. Và thời gian lúc bấy giờ, tôi cũng mới biết, nàng tiểu thư đã biết thành câm sau khoản thời hạn được tôi cứu khỏi hang. Nàng chỉ vui cười trở lại khi nghe đến tiếng đàn của tôi. Nhà vua cho bắt mẹ con Lý Thông giam lại và giao cho tôi xét xử. Nhà vua gả công chúa cho tôi. Lễ cưới tưng bừng nhất kinh kì. Hoàng tử những nước chư hầu trước kia bị công chúa từ hôn lấy làm tức giận, họ hội binh lính của mười tám nước sang đánh. Tôi xin nhà vua đừng động binh. Tôi lấy đàn thần ra gảy. Quân mười tám nước bủn rủn chân tay không hề nghĩ gì đến chuyện đánh nhau nữa. Cuối cùng, toàn bộ đều phải xin hàng. Tôi sai dọn một bữa cơm thết đãi những kẻ thua trận. Tôi cho dọn ra một niêu cơm nhỏ. Cả mấy vạn tướng lính thấy niêu cơm như vậy liền bĩu môi cười. Tôi liền hứa sẽ trọng thưởng cho những người dân ăn hết niêu cơm. Quân mười tám nước ăn mãi không hết. Cơm trong niêu hết lại đầy. Tất cả cúi đầu lạy tạ vợ chồng tôi rồi kéo quân về nước. Vì không tồn tại con trai nối ngôi, nhà vua đã nhường ngôi cho tôi. Từ đó, tôi làm một ông vua tốt và dân chúng có môi trường sống đời thường no ấm, yên bình. Xem thêm Đóng vai Thạch Sanh kể lại truyện Thạch Sanh Đóng vai nhân vật – Lí ThôngTôi là Lý Thông, một người chuyên bán rượu. Trong một lần đi bán rượu ở xã Cao Bình, ngồi nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, tôi thấy một người vác về một đống củi to. Tôi nghĩ bụng đây chứng minh và khẳng định là một người dân có sức mạnh phi thường, liền lấn lá làm quen. Cậu ta tên là Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, của cải chẳng có gì ngoài chiếc búa cha để lại. Tôi biết tên này thật thà, dễ tận dụng nên đã quyết định hành động kết nghĩa bạn hữu với Thạch Sanh, rồi bảo cậu ta về ở cùng với mình và mẹ già. Từ ngày có Thạch Sanh, mẹ con tôi đỡ vất vả đi nhiều. Bấy giờ, trong vùng có một con chằn tinh rất hung tàn, phép thuật vô tuy nhiên, thường xuyên bắt người ăn thịt. Để yên ổn, dân làng tình nguyện nộp người cho nó để nó ăn thịt, không quấy phá dân làng nữa. Lần đó, đến lượt tôi, tôi bèn nghĩ ra cách là nhờ Thạch Sanh đi thay mình. Tối đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống no say, rồi cất lời nhờ cậy đi trông miếu thay. Thạch Sanh không nghĩ ngợi nhiều liền nhận lời ngay. Tôi và mẹ vui mừng lắm. Xem Thêm: Soạn bài Trợ từ, thán từ – Soạn văn 8 tập 1 bài 6 (trang 69) Đêm hôm đó, tôi đang ngủ say thì bỗng có tiếng gọi của Thạch Sanh. Mẹ con tôi nghĩ Thạch Sanh về đòi mạng, van xin khẩn thiết. Thạch Sanh mới kể lại chuyện giết chằn tinh, hiện giờ mẹ con tôi mới yên tâm. Tôi còn nghĩ ra một kế lừa Thạch Sanh rằng đó là loài vật nhà vua nuôi, không giết được và bảo Thạch Sanh về lại gốc đa cũ đi. Thạch Sạch tin lời ngay. Sau khi lừa được Thạch Sanh, tôi liền mang đầu chằn tinh lên quan lĩnh thưởng. Tôi được vua khen ngợi và phong làm đô đốc. Năm đó, nhà vua có một người con gái đến tuổi lấy chồng nhưng chưa chọn được ai thích hợp. Vua cha bèn nghĩ ra cách ném cầu kén rể, ai bắt được cầu sẽ tiến hành làm phò mã. Nhưng khi công chúa vừa lên lầu sẵn sàng ném cầu thì bị một con đại bàng cắp đi mất. Tôi được vua cha giao cho trách nhiệm đi tìm công chúa. Tình cờ, tôi gặp được Thạch Sanh. Tôi kể cho cậu ta nghe về việc đang đi tìm công chúa. Thạch Sanh nói rằng mình biết hang của đại bàng và đề xuất kiến nghị được đi cùng. Cậu ta dẫn tôi cùng quân lính đến hang của đại bàng. Tôi buộc dây vào thắt sống lưng hắn, dặn rằng khi vào cứu được công chúa thì nên lấy dây để kéo công chua lên, tiếp sau này sẽ thả dây xuống để cứu em. Khi Thạch Sanh cứu được công chúa, tôi sai người lấp cửa hang lại. Từ lúc công chúa về cung không nói không rằng, nhà vua rất lo ngại. Tôi đã mời thật nhiều nhà sư, đạo gia về để lễ tế nhưng không hề công dụng. Một hôm, trong từ trong tù phát ra một tiếng đàn của người nào đó. Bỗng công chúa cất tiếng nói và muốn gặp người đánh đàn. Vua liền truyền người đánh đàn vào cung. Thì ra lại đó là Thạch Sanh. Cậu ta kể rõ sự tình cho nhà vua. Nghe xong, vua rất tức giận, sai người trừng phạt tôi. Nhưng Thạch Sanh nể tình nghĩa năm xưa nên đã tha mạng cho tôi. Xem thêm Đóng vai Lí Thông kể lại truyện Thạch Sanh Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Sọ DừaĐóng vai nhân vật – Sọ DừaTôi là Sọ Dừa. Khi mẹ sinh ra, tôi không tồn tại chân tay, mình mẩy cứ tròn lông lốc như trái dừa. Bà buồn quá, định vứt tôi đi, thì tôi liền nói: – Mẹ ơi! Con là người đấy! Mẹ đừng vứt con mà tội nghiệp. Vì thương tôi nên mẹ đã để lại nuôi, đặt cho tôi tên gọi là Sọ Dừa. Lớn lên, tôi vẫn như lúc nhỏ, lăn lông lốc trong nhà. Mẹ liền nói với tôi: – Con nhà người ta báy tám tuổi đã đi ở chăn bò, còn mày chẳng được tích sự gì. Tôi liền bảo với mẹ: – Chuyện gì chứ chăn bò con cũng làm được. Mẹ cứ xin phú ông cho con đi chăn bò. Nghe vậy, mẹ tôi liền đến hỏi phú ông. Từ đó tôi đến ở trong nhà phú ông. Ngày ngày, tôi lăn sau đàn bò ra đồng, tối đến lại lăn sau đàn bò về nhà, đàn bò béo tốt hẳn ra. Tôi thấy phú ông mừng ra mặt. Ngày mùa, tôi tớ ra đồng làm hết cả, phú ông bèn sai ba cô con gái thay phiên nhau đem cơm cho tôi. Hai cô chị gian ác nên thường hắt hủi tôi. Chỉ có cô út hiền lành, đối xử với với tôi. Một hôm, tôi trở thành người, ngồi thổi sáo trên sống lưng trâu thì tiếng động, biết có người nên tôi lại hóa về hình dáng cũ. Từ đó, cô út càng chăm sóc tôi nhiều hơn thế nữa, có thức ăn ngon lại giấu đem cho tôi. Cuối mùa ở, tôi liền về giục mẹ đến hỏi con gái phú ông làm vợ. Mẹ tôi ửng sốt lắm, nhưng thấy tôi năn nỉ mãi nên cũng sang hỏi phú ông. Khi trở về, bà nói rằng phú ông yêu cầu phải sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm mới đồng ý gả con gái. Tôi nói với mẹ cứ yên tâm. Đến ngày hẹn, mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên khi trong nhà bỗng có đủ những lễ vật mà phú ông yêu cầu. Không chỉ vậy, còn tồn tại chục giai nhân khiêng sính lễ sang nhà phú ông. Phú ông liền hỏi ba cô con gái xem có ai đồng ý, thì chỉ có cô út. Trong ngày cưới, tôi cho bày cỗ thật linh đình, gia nhân chạy ra chạy vào tấp nập. Lúc rước dâu, tôi trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú sang đón cô út về làm vợ. Hai vợ chồng tôi sống niềm hạnh phúc. Tôi ngày đêm miệt mài đèn sách và thi đỗ trạng nguyên. Chẳng bao lâu, nhà vua cử tôi đi sứ. Trước khi đi, tôi đưa cho vợ một hòn đá lửa, một con dao và hai quả trứng gà, dặn phải giữ luôn những thứ ấy bên mình để sở hữu những lúc cần dùng đến. Một hôm có chiếc thuyền trải qua hòn đảo, tôi nghe thấy tiếng con gà trống gáy vang ba lần: – Ò… ó… o… Phải thuyền quan trạng rước cô tôi về. Tôi hạ lệnh cho thuyền vào xem, thì hội ngộ vợ mình. Vợ chồng đoàn viên niềm hạnh phúc. Tôi đưa vợ về nhà, mở tiệc mừng, mời bà con đến chia vui, nhưng lại giấu vợ trong nhà không cho ai biết. Hai người chị của vợ tôi tranh nhau kể chuyện nàng gặp phải rủi ro đáng tiếc, tỏ vẻ thương tiếc lắm. Tôi không nói gì, tiệc xong mới cho gọi vợ ra. Nhìn thấy em tôi đã trở về bình an, họ xấu hổ bỏ về. Xem thêm Đóng vai Sọ Dừa kể lại truyện Sọ Dừa Đóng vai nhân vật – Người mẹMột hôm, trời nắng to. Tôi đi vào rừng hái củi cho chủ, nhưng khát nước quá mà không tìm thấy suối. Thấy cái sọ dừa bên gốc cây to đựng đầy nước mưa, tôi bưng lên uống. Không ngờ, về nhà thì mang thai. Tôi sinh ra một đứa trẻ không chân, không tay, tròn như một trái dừa. Tôi buồn lắm, toan vứt đi người con bảo: – Mẹ ơi, con là người đấy. Mẹ đừng vứt con đi mà tội nghiệp. Nghĩ lại, thấy thương con, tôi đành để con lại nuôi và đặt tên cho nó là Sọ Dừa. Lớn lên, Sọ Dừa vẫn không khác lúc nhỏ, cứ lăn lông lốc trong nhà, chẳng làm được tích sự gì. Tôi cứ than phiền: – Con nhà người ta bảy, tám tuổi đã đi chăn bò, chăn trâu. Họ giúp cha mẹ được nhiều việc. Còn mày thì chẳng làm được việc gì cả. Nghe lời tôi nói như vậy, Sọ Dừa nói: – Gì chứ chăn bò thì con chăn cũng rất được. Mẹ cứ nói với phú ông cho con ở chăn bò. Nghe con nói như vậy, tôi liền đến hỏi phú ông. Phú ông đồng ý. Sọ Dừa chăn bò rất giỏi, con nào con nấy bụng no căng. Phú ông mừng lắm. Đến mùa, tôi tớ trong nhà ra đồng hết nên ba cô con gái phải thay phiên nhau đi đưa cơm cho Sọ Dừa. Nghe Sọ Dừa kể lại thì hai cô chị rất ác nghiệt, kiêu căng luôn hắt hủi nó. Còn cô út rất hiền lành, tính hay thương người nên đối đãi với nó rất tử tế. Có của ngon vật lạ cô út thường giấu đem cho Sọ Dừa. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thời gian ở thời gian cuối năm ấy, Sọ Dừa giục tôi đến hỏi con gái nhà phú ông làm vợ. Tôi nghĩ một người ở như Sọ Dừa làm thế nào sánh được với con gái nhà phú ông nhưng vì thương con nên cũng nghe theo. Tôi sắm một buồng cau rồi đến nhà phú ông thưa chuyện. Thấy tôi đặt yếu tố hỏi con gái phú ông cho Sọ Dừa. Ông ta cười mỉa và nói vẻ thử thách: – Ừ, được! Muốn hỏi con gái ta, hãy về sắm đủ một chĩnh vàng cốm, mười tấm lụa đào, mười con lợn béo, mười vò rượu tăm đem sang đây. Nghe ông ta nói vậy tôi bàng hoàng và nghĩ rằng chẳng lúc nào có đủ những thứ đó. Về nhà tôi nói với Sọ Dừa và khuyên nó đừng lúc nào nghĩ đến việc lấy vợ nữa. Không ngờ Sọ Dừa nói với tôi một cách quả quyết: – Mẹ đừng lo con sẽ lo đủ những thứ đó. Đúng hẹn, tự nhiên tôi thấy trong nhà có bao nhiêu đồ sính lễ, lại sở hữu cả chục gia nhân ở dưới nhà chạy lên khiêng lễ vật sang nhà phú ông. Lúc đó tôi nghĩ rằng Sọ Dừa không phải là người trần. Phú ông nhìn thấy lễ vật, hoa cả mắt, lúng túng nói với tôi: – Để ta hỏi con gái ta xem, có đứa nào ưng lấy thằng Sọ Dừa. Lão gọi ba người con gái ra rồi lần lượt hỏi. Hai cô chị bĩu môi chê bai. Còn cô út cúi mặt xuống, tỏ ý bằng lòng. Phú ông đành phải nhận lễ và gả cô con gái cho Sọ Dừa. Lúc gần rước dâu, tôi chẳng thấy Sọ Dừa đâu mà chỉ thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú cùng cô út của phú ông từ phòng cô dâu đi ra. Mọi người đều sửng sốt, mừng rỡ. Hai vợ chồng Sọ Dừa sống với nhau rất niềm hạnh phúc. Thấy cô út là người con dâu hiền lại hiếu thảo nên tôi cũng mừng thầm. Cuộc sống hằng ngày của mái ấm gia đình tôi thật êm đềm trôi đi. Ngày ngày Sọ Dừa thì mải mê đèn sách chờ khoa thi, còn cô út thì se tơ dệt vải. Ngày thi đã đi đến Sọ Dừa đã đỗ Trạng nguyên không bao lâu nhà vua ban chiếu quan trạng đi xứ. Hai vợ chồng Sọ Dừa chia tay nhau nhưng vô cùng quyến luyến, khiến tỏi không khỏi động lòng. Trước khi lên đường Sọ Dừa còn gọi vợ vào trong nhà và dặn dò kĩ lắm. Một hôm hai cô chị đến xin phép tôi cho cô út đi dạo. Nghĩ bụng con dâu phải xa chồng nên buồn chán, tôi liền đồng ý cho cô út đi dạo cùng cho khuây khoả. Thế rồi từ hôm đó, chẳng thấy cô út về, tôi lo ngại chạy sang nhà hỏi Phú Ông thì hai cô chị kể rằng: Khi chèo thuyền ra biển cô út đã sảy chân ngã xuống biển chết. Nghe tin đó tôi vô cùng đau lòng, thương xót cho cô con dâu hiền lành xấu số. Hết hạn đi sứ Sọ Dừa đã trở về, tôi không ngờ nó lại cùng đi với vợ nữa. Tôi như không hề tin vào mắt mình nữa. Và Sọ Dừa là người đã cứu con dâu thoát nạn. Thế nên cò út đã kể lại chuyện bị hai cô chị hại. Tôi vô cùng sung sướng khi cả mái ấm gia đình sum họp. Sọ Dừa là người con ngoan lại thảo nên mọi khi ra đi về nó mua đủ những thứ quà. Ấn này xa nhà lâu ngày lại lập được chiến công trong việc đi sứ Sọ Dừa bảo tôi là mở tiệc ăn mừng, để mời bà con làng xóm. Thế rồi nó giấu vợ ở trong buồng không cho trình làng. Cỗ tiệc tưng bừng, làng xóm đến ăn mừng hết lòng khen ngợi con thành đạt. Hai cô chị của nhà Phú ông cũng đến dự tiệc Khi gộp Sọ Dừa, tôi thấy hai cô thi nhau kể chuyện cô em út lại khóc nức nở ra chiều thương tiếc. Nghe thế Sọ Dừa không nói gì. Tiệc xong Sọ Dừa cho gọi vợ ra. Hai cô xấu hổ trốn đi biệt. Xem thêm Đóng vai người mẹ kể lại truyện Sọ Dừa Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Cây khếĐóng vai nhân vật – Người emSau khi cha mẹ mất, tôi và anh trai sống cùng nhau. Chúng tôi chăm chỉ làm lụng nên cũng đủ ăn. Từ ngày có vợ, anh của tôi đâm ra lười biếng. Vợ chồng tôi phải làm lụng vất vả mới có của ăn của để. Một hôm, anh trai gọi tôi đến bàn luận chuyện chia gia tài. Vì là phận em, tôi xin được nghe theo lời anh. Tôi nhận được một túp lều nhỏ, ở trước cửa có một cây khế. Dù trở ngại, nhưng tôi và vợ vẫn sống niềm hạnh phúc, êm đềm. Hằng ngày, tôi và vợ vẫn thay nhau chăm sóc cây khế. Đến mùa, những chùm quả chín lúc lỉu trên cây. Tôi và vợ bàn nhau hái khế ra chợ bán. Sáng hôm đó, tôi ra vườn cây để hái khế thì nghe thấy trên ngọn cây có tiếng rung mạnh như có người. Tôi gọi vợ ra xem, thì nhìn thấy một con chim lớn đang ăn khế chín. Tôi lấy làm lạ lắm, chưa lúc nào thấy một con chim nào to như vậy. Tôi liền bảo vợ cứ đợi cho chim ăn xong mới ra hái. Suốt một tháng trời, hằng ngày chim cứ đến ăn vào lúc sáng sớm. Vợ tôi xót ruột. Một hôm thấy chim đang ăn khế, liền chạy ra nói: – Ông chim ơi, ông ăn như vậy thì nhà cháu còn khế đâu mà bán! Cả nhà cháu chỉ nhờ vào cây khế thôi! Chim nói: – Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng! Nghĩ đây chắc rằng là chim thần, tôi bảo vợ tuân theo lời chim nói. Sáng sớm hôm sau, chim thần bay đến. Tôi xách túi ra, chim nằm rạp xuống đất cho tôi trèo lên. Tôi ngồi trên sống lưng chim mà lòng có chút lo ngại. Chim bay qua bao nhiêu là miền, hết đồng ruộng đến rừng xanh, hết rừng xanh đến biển cả. Ra tới giữa biển, chim rẽ vào một trong những chiếc hòn đảo, rồi đáp xuống cửa một chiếc hang. Chim ra hiệu cho tôi xộc vào. Ngay từ cửa đã có thật nhiều thứ đá trong như thủy tinh và hổ phách đủ thứ màu. Tôi thấy hang sâu và rộng nên không đủ can đảm vào, chỉ dám nhặt ít vàng, kim cương ở ngoài rồi ra ngoài. Tôi bảo chim thần bay về. Chim lại cất cánh đưa tôi về nhà. Từ đó, môi trường sống đời thường của mái ấm gia đình tôi trở nên khá giả hơn trước đó. Chúng tôi còn tương hỗ đỡ được thật nhiều người dân nghèo khổ. Một hôm, anh trai của tôi đến chơi. Tôi đoán biết anh nghe được chuyện nên đến hỏi thăm. Nghe anh hỏi chuyện, tôi liền kể cho anh nghe. Anh liền thương lượng để đổi tài sản của tớ lấy túp lều và cây khế. Thầy anh nài nỉ mãi, tôi cũng ưng thuận. Kể từ đó, anh trai và chị dâu của tôi dọn đến ở trong túp lều. Tôi nghe người trong làng kể lại. Hằng ngày, họ chỉ ngồi ăn rồi chờ chim đến. Một buổi sáng nọ, khi thấy luồng gió mạnh nổi lên, và ngọn cây khế rung chuyển. Họ biết là chim thần đến liền nói: – Chim thần ơi, cả nhà tôi trông vào cây khế, hiện giờ chim ăn thì tôi lấy gì mà sống? Chim thần cũng nói y như với tôi: – Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng! Anh trai và chị dâu của tôi cứ bàn qua tính lại. Rồi ở đầu cuối họ quyết định hành động may cái túi to gấp ba lần, như một chiếc tay nải lớn. Sáng hôm sau, chim thần đến đưa anh tôi ra quần hòn đảo. Nhìn thấy vàng bạc, kim cương, anh trai tôi cố nhặt cho đầy túi. Không chỉ vậy, anh ta còn cho toàn bộ vào túi quần, túi ào. Trên đường về, vì quá nặng lại gặp gió lớn, chim đâm bổ xuống biển. Anh trai tôi bị sóng cuốn trôi, bao nhiêu của cải mất hết. Còn chim thần chỉ bị ướt lông, ướt cánh nên lại vùng lên trời bay đi. May có người dân đánh cá ngang qua mới cứu được. Anh trai tôi trở về, kể rõ sự tình cho tôi nghe và tỏ ra rất hối hận. Xem thêm Đóng vai người em kể lại truyện Cây khế Đóng vai nhân vật – Người anhCha mẹ mất sớm, tôi sống cùng với em trai. Hai bạn hữu tôi chăm chỉ làm ăn. Rồi tôi và em trai cũng đến tuổi lấy vợ. Từ đó, tình cảm giữa hai chúng tôi không hề mặn mà như xưa nữa. Hai vợ chồng tôi tính đến chuyện ở riêng cho hai vợ chồng người em. Tôi bàn với vợ, lấy tài sản và chia cho em trai tòa nhà tranh lụp xụp trước nhà có một cây khế. Tuy vậy, hai vợ chồng cậu em không phàn nàn một lời, vẫn chịu khó làm ăn. Cho đến một hôm nghe người ta rỉ tai lúc bấy giờ vợ chồng người em đã rất giàu sang thì tôi lấy làm tò mò liền sang gặp gỡ hỏi thăm. Em trai tôi thật thà nên đã kể lại mọi chuyện cho tôi nghe. Hằng ngày, vợ chồng nó vẫn chăm sóc cho cây khế. Đến mùa, cây khế ra hoa kết trái và thu hoạch, em tôi mang ra chợ bán. Bỗng một hôm, có con chim lạ bay đến ăn khế của em. Nó ăn thật nhiều khế trên cây, ăn những quả thơm ngon nhất, cứ như vậy suốt trong khoảng chừng thời gian gần tháng trời. Em tôi liền nói với chim, thì nó vấn đáp thế này: – Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng. Vợ chồng nó tuân theo lời chim. Sáng hôm sau, như đã hẹn chim bay đến đưa em tôi đi lấy vàng. Đặt chân lên hòn đảo, có biết bao thứ đá quý, bạc vàng. Nhưng đứa em dại khờ của tôi chỉ lấy một ít vàng và kim cương rồi ra về. Từ đấy, môi trường sống đời thường của nó trở nên khá giả. Biết rõ mẩu chuyện, tôi bàn mưu cùng vợ, gạ đổi hết tài sản của tớ để lấy túp lều tranh và cây khế. Thế là từ đó, tôi và vợ chỉ ăn và chờ chim thần đến ăn khế. Lâu dần, con chim cũng xuất hiện. Không thể kiên trì đợi lâu hơn thế nữa, khi chim thần vừa ăn được vài quả tôi đã chạy ra hỏi như những gì em tôi đã nói. Và tôi cũng rất được chim lạ vấn đáp y hệt. Chỉ chờ có thế, vợ chồng tôi hoan hỉ, vội vàng may túi. Nhưng không phải túi ba gang như cậu em ngốc nghếch, tôi may hẳn một túi to nhiều hơn. Sáng hôm sau, chim thần cũng bay đến đưa tôi đến hòn đảo vàng. Vừa đặt chân lên hòn đảo tôi đã hoa mắt trước bao nhiêu vàng và đá quý. Càng vào sâu bên trong, tôi càng choáng ngợp. Quên hết mọi mệt nhọc, tôi ra sức nhét thật nhiều vàng vào cái túi đã sẵn sàng. Hình như thấy vẫn chưa đủ, tôi còn cố nhét thêm vào ông tay áo và ống quần, rồi buộc chặt lại. Chim thần đợi tôi lâu quá nên thúc giục ra về. Nằm trên sống lưng chim, tôi vui mừng, tưởng tượng về môi trường sống đời thường giàu sang sắp tới đây của tớ. Đang mơ màng sung sướng, bỗng một cơn gió thổi mạnh. Thì ra chim thần đã bay tới biển. Rồi tự nhiên, chim thần đâm bổ xuống biển. Sóng cuốn hết toàn bộ vàng bạc tôi vừa lấy được. Tôi kêu cứu, nhưng chim thần đã bay lên trời. Tôi vùng vẫy giữa nước biển mênh mông, hối hận vì lòng tham đã hại mình. Xem Thêm: Tập làm văn lớp 5: Đoạn văn tả trận mưa (7 mẫu) Xem thêm Đóng vai người anh kể lại truyện Cây khế Đóng vai nhân vật kể lại một truyện cổ tích Vua chích chòeĐóng vai nhân vật – Công chúaTôi vốn là công chúa độc nhất của vua cha. Vốn xinh đẹp, lại được nuông chiều từ nhỏ nên tôi khá kiêu. Khi đến tuổi gả chồng, thật nhiều người đến cầu hôn nhưng đều bị tôi từ chối. Thậm chí tôi còn chế giễu, nhạo báng họ. Một lần nọ, vua cha cho mời những chàng trai ở khắp những nước xa gần tới mở tiệc linh đình để chọn phò mã. Rất nhiều người đến, họ đứng theo ngôi thứ, đứng trên cùng là vua những nước rồi những công tước, những ông hoàng, những bá tước, những nam tước, ở đầu cuối là những người dân dòng dõi quý tộc. Tôi được vua cha dẫn đi xem mắt từng người. Nhưng chẳng có ai là tôi cảm thấy vừa ý: người thì quá mập; người quá mảnh khảnh; người thì lại lùn; người thì mặt mày xanh xao… Cuối cùng, tôi nhìn thấy một người dân có cằm hơi cong như mỏ chim chích chòe, tôi nói anh ta chẳng khác gì chim chích choè có mỏ. Từ đó, tôi nghe đồn anh ta được mọi người gọi là Vua chích chòe. Thấy tôi chê bai và giễu cợt toàn bộ mọi người xung quanh, vua cha nổi cơn thịnh nộ và ban truyền, nếu có người ăn mày nào trải qua cung vua, vua sẽ gả tôi cho những người dân ấy. Mấy hôm sau có một người hát rong trải qua, đứng ngây dưới hành lang cửa số cất tiếng hát, mong sẽ tiến hành ban thưởng cho vài xu. Nghe thấy vậy nhà vua ban truyền: – Hãy cho tên hát rong vào đây! Người hát rong đi vào cung vua, hát cho vua và tôi nghe, rồi đưa tay xin tiền thưởng. Nhà vua bảo: – Ta rất thích tiếng hát của ngươi, vì vậy ta gả con gái ta cho ngươi. Tôi sợ hãi, van xin nhưng vua cha vẫn nhất quyết: – Cha đã thề rằng sẽ gả con cho những người dân ăn mày thứ nhất trải qua cung vua, cha muốn giữ lời thề đó. Lời van xin chẳng làm lay chuyển vua cha. Linh mục được mời ngay tới để làm hôn lễ của tôi lấy người hát rong. Hôn lễ cử hành xong, vua cha nói với tôi: – Theo tục lệ, vợ một người hát rong không được ở lâu lại trong cung vua, giờ thì con phải theo chồng thoát khỏi cung. Tôi buồn bã đi theo người chồng của tớ. Tới một khu rừng rậm lớn, tôi hỏi: – Rừng đẹp này của người nào? Anh ta nói: – Rừng của Vua chích choè, nếu nàng lấy ông ta thì hẳn rừng đã là của nàng. Tôi tiếc nuối thốt lên: – Tôi là cô nàng thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe. Một lúc sau tới một thảo nguyên, tôi lại hỏi: – Thảo nguyên xanh đẹp của người nào? – Thảo nguyên của Vua chích choè. – Tôi là cô nàng thật đáng thương, đáng ra tôi nên lấy Vua chích chòe. Rồi chúng tôi tới một thành phố lớn, tôi lại hỏi: – Thành phố mỹ lệ này của người nào? – Thành phố mỹ lệ của Vua chích choè. – Tôi thật đáng thương, đáng lẽ ra tôi nên đồng ý lấy Vua chích chòe. Chồng tôi liền nói: – Tôi không hài lòng một chút ít nào, tại sao nàng lại cứ luôn luôn mong có người chồng khác, thế tôi không xứng danh hay sao? Tôi không nói được gì nữa, mà chỉ lặng lẽ đi theo sau. Tới một túp lều, tôi lại hỏi: – Trời ơi, nhà ai mà nhỏ, thảm thương thế này? Chồng tôi đáp: – Nhà của toàn bộ chúng ta đó! Tôi cúi người xộc vào trong, rồi hỏi: – Người hầu của anh đâu? Anh ta vấn đáp: – Người hầu nào? Muốn làm gì thì tự mình làm lấy. Giờ em hãy nhóm nhà bếp nấu ăn đi, anh mệt lắm rồi. Nhưng tôi nào có biết nhóm nhà bếp và nấu ăn, chồng tôi đành phải nhúng tay vào làm việc làm mới xong. Sau bữa tiệc, tôi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, tôi bị chồng thức tỉnh dậy để thao tác nhà. Cứ như vậy mấy ngày thì lương ăn dự trữ hết. Người hát rong bảo tôi: – Mình ạ, chỉ ngồi ăn không tìm kiếm được thêm gì cả cứ như vậy này mãi chắc không được lâu, hay là em đan sọt bán. Anh ta vào rừng lấy tre nứa về, tôi phải chẻ lạt đan sọt. Nhưng bàn tay của tôi bị cạnh sắc của tre nứa cửa rỉ máu. Chồng nói với tôi: – Thế thì không được, có lẽ rằng dệt vải thích phù hợp với em hơn. Tôi ngồi tập quay sợi, nhưng rồi những ngón tay lại bị sợi cứa chảy máu. Chồng tôi nói: – Em chẳng thể làm được việc gì, sống với em thật khổ. Giờ thì chắc ta phải xoay ra đi buôn nồi và bát đĩa. Em ngồi ở chợ và bán thành phầm. Tôi nghe vậy, thì nghĩ bụng: – Nếu như dân nước mình họ tới đây mua và bán, nhìn thấy mình họ sẽ cười nhạo mình mất. Nhưng tôi vẫn phải tuân theo lời chồng mình. Lúc đầu, quý khách đến mua khá đông, họ trả tiền hàng mà không hề mặc cả, thậm chí còn có người trả tiền nhưng không lấy hàng. Cuộc sống của vợ chồng tôi khá sung túc. Một lần nọ, tôi đang ngồi coi hàng thì có một chàng trai hiệp sĩ từ xa phi ngựa lao thẳng vào chợ làm cho đống hàng sành sứ của tôi đổ vỡ hết cả ra thành hàng nghìn mảnh lớn nhỏ ngổn ngang ở chợ. Tôi sợ hãi, ngồi ôm mặt khóc: – Trời, khổ thân tôi thế này, còn mặt mũi nào mà nhìn chồng nữa? Về nhà, tôi kể cho chồng nghe chuyện chẳng may ấy. Nghe xong chuyện, chồng tôi trách móc, rồi nói rằng đã hỏi được việc làm phụ nhà bếp trong cung cho tôi. Một hôm, trong cung vua tổ chức triển khai hôn lễ cho hoàng tử con đầu lòng của nhà vua, tò mò tôi cũng len vào đứng trước cửa ngõ vào. Khi đèn lần lượt được thắp sáng, cảnh đẹp lộng lẫy trong cung vua mới hiện lên hết. Tôi thấy vậy mà buồn tủi thay cho số phận của tớ, tôi hối hận chỉ vì tính kiêu căng, ngông cuồng đã khiến mình trở nên như ngày hôm nay. Bỗng nhiên hoàng tử xộc vào, lụa là châu báu đầy người, cổ đeo dây chuyền sản xuất vàng. Hoàng tử nhìn thấy tôi, bước tới tỏ ý muốn tôi nhảy cùng. Tôi sợ hãi lùi lại. Tôi nhận ra đó là Vua chích chòe, liền giật tay lại nhưng chẳng ăn thua gì cả, vẫn bị người kéo vào tới giữa phòng làm dây buộc nồi đứt, hai cái nồi rơi xuống đất, súp và bánh mì vung ra khắp nền nhà. Khách khứa và những người dân đứng đó thấy cảnh tượng ấy đều bật cười và chêm pha những lời nhạo báng. Tôi vô cùng xấu hổ, giật mạnh một chiếc khỏi tay Vua chích choè, lao thẳng ra phía cửa để chạy trốn, nhưng mới tới được cầu thang lại bị một người đàn ông lôi lại, khi định thần lại được, nàng thấy người nó lại đó là Vua chích choè: – Em đừng có sợ hãi, người hát rong sống chung với em trong căn lều lụp xụp đó là anh. C hính anh cũng là kỵ sĩ cho ngựa chạy đổ vỡ hết hàng sành sứ của em. Tất cả những việc đó chỉ nhằm mục tiêu uốn nắn tính kiêu ngạo của em. Tôi nghe xong liền bật khóc: – Em đã làm những điều sai trái, không xứng danh là vợ của anh. Nhưng chàng đã nói với tôi: – Em đừng buồn nữa, những ngày cay đắng đã qua, giờ toàn bộ chúng ta hãy làm đám cưới. Tôi nghe theo lời Vua chích chòe, vào thay quần áo. Toàn thể triều đình đều xuất hiện để chúc mừng. Xem thêm Đóng vai nhân vật công chúa kể lại truyện Vua chích chòe Video tương quan |
Chia sẻ
Video Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một mẩu chuyện cổ tích ?
Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về đoạn Clip Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một mẩu chuyện cổ tích tiên tiến và phát triển nhất .
Share Link Cập nhật Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một mẩu chuyện cổ tích miễn phí
Người Hùng đang tìm một số trong những Chia Sẻ Link Down Viết bài văn đóng vai nhân vật kể lại một mẩu chuyện cổ tích miễn phí.
#Viết #bài #văn #đóng #vai #nhân #vật #kể #lại #một #câu #chuyện #cổ #tích