Nếu là bác sĩ hay y tá gì thì e cũng không thèm nói, đằng này em bị…thằng giữ xe ức hiếp mới tức x-(Các Mẹ thông cảm cho em xả xì-chét một tí, vì em chẳng biết nói với ai.Chẳng là e bị rong kinh cả nửa tháng rồi, ngày hôm nay lên BV Hùng Vương khám. Đầu giờ chiều cũng hơi đông nên trong bãi xe rất lộn xộn. Em chạy vào không hàng nào có chỗ để xe nên e mới dựng tạm ở ngoài và tự mình đi sắp xe lại. Thay vì nhân viên cấp dưới giữ xe phải thao tác đó thì có một thằng (xl e tức quá) chừng 20 tuổi, mặc áo thun đen, tóc nhuộm vàng hoe chạy lại, vừa chạy vừa nói – “Ai để xe ở đây vậy, bộ mắt lé hả để xe kì cục”Thoạt đầu e không để ý nên cứ tiếp tục dời chỉnh một chiếc xe honda để sở hữu chỗ trống, thì thằng nhóc đó chạy tới nói thêm một lần nữa- “Mẳt lé hả, bộ hổng thấy người ta để xe ngay ngắn sao”Em nói là khởi đầu bốc hỏa rồi những Mẹ ạ. Em đẩy xe mình vào chỗ trống rồi nói với nó- “Anh rỉ tai với ai vậy, rỉ tai với quý khách như vậy đó hả, anh thấy xe để tùm lum tui phải sắp lại không?”- “Ai nói chị đâu, tại chị tự nhận ráng chịu” (đúng là vô học)Em cũng ráng bình tĩnh- “Anh là nhân viên cấp dưới ở đây hả”- “Uh, rồi sao?” – Thái độ quá láo lếuEm không nói nữa mà chi ra ngoài, lấy đt gọi cho quản trị và vận hành bãi xe thì có 2 chị kia (chắc đi khám thai) đang loay hoay dắt chiếc xe Lead ra ngoài, nhưng nó bị mắc kẹt do xe hơi nhiều và không ngay ngắn. Thằng đó ra hiệu cho một bà vừa chạy vào và chỉ bả để xe ngay sau chiếc Lead, 2 chị này đã biết thành kẹt đầu giờ lại kẹt đít nên xin nó và xin bà kia làm ơn đừng chạy vô cho dắt xe ra đã. Nó liền nạt – “Lề mề ráng chịu” – Phải nói là quá mất dạy, ức không chịu đượcBà kia thì thôi, cũng cá mè 1 lứa với nó, bả chạy xe vô luôn, dựng chống cất đồ rồi thản nhiên nói “em trai này nói đúng đó” tiếp sau đó cả hai bọ đi. Tội nghiệp 2 chị kia phải dời xe tới lui 1 hồi mới dắt ra được.Phần em quá ấm ức gọi điện cho quản lí mắng vốn 1 hồi, nhận được những câu vấn đáp đại loại như “Dạ” – “Em hiểu rồi” – “Em biết rồi” thì cũng nguôi ngoai, khởi đầu vô khám bệnh chắc cũng hơn 2 tiếng. Những tưởng ra về sẽ êm xuôi, không ngờ những Mẹ ạ, e ra lấy xe thì cái thằng đó, và vài thằng nữa trong bãi xe đứng tụm lại xì xầm gì đó. Khi e chạy xe ra ngoài thì nó dắt 1 chiếc ra giữa lối cản đường xe em lại, e cũng ráng nhịn mà vòng qua nơi khác đi, chạy ngang tụi nó thì em nghe cả đám rỉ tai đúng to- “Chiếc đó phải không”- “Uh, nó đó”Xong cả đám cười hô hố, còn nói vọng theo xe em- “Chạy xe thận trọng nha em, coi chừng xe tải nha em”Đó mấy Mẹ coi, mai mốt có đi khám thai ở Hùng Vương thì coi chừng mang cục tức vào mình. May là e không mệt mỏi vì mang thai, chứ nếu mấy chị em đi khám thai gặp kiểu này còn có nước tức chết quá. Suốt trên đường về e vừa tức vừa lo sợ không biết tụi nó có làm gì chiếc xe của tớ không, câu nói đùa đó liệu có phải là hăm dọa không vì nhà e rất xa, chạy về toàn chạy chung với xe tải xe hàng.Em thực tình không hiểu biết nổi Ban quản trị và vận hành cái bãi xe đó có biết thao tác với nhân viên cấp dưới không, không nói đâu xa chứ tuyển nhân viên cấp dưới kiểu này mà cũng cho thao tác thực tình không hiểu biết nối. Bước vô bệnh viện, cái thứ nhất là phải gửi xe, coi như gặp chuyện xấu là xấu cả bộ mặt Bệnh viện Hùng Vương chứ không phải riêng gì bộ phận nào. Kiểu nhân viên cấp dưới này mà tiếp tục giữ lại bệnh viện là có ngày cũng xẩy ra chuyện nhưng e không biết làm cách nào phản ánh lên Ban giám đốc.Bệnh mới đi khám mà chưa vô bệnh viện đã chết vì tức ngoài bãi giữ xe rồi.Có chị em nào công tác làm việc ở BV Hùng Vương nếu đọc được xin phản ánh dùm em, chứ như vầy thiệt là làm xấu cả bộ mặt BV Hùng Vương, mang tiếng BV TP mà để chuyện xấu như vầy tiếp tục trình làng thì ……