Trong những ngày ông Sáu ở nhà bé Thu, cô thái độ hành động như thế nào nhận xét về hành động đó Mới Nhất

Bí kíp Hướng dẫn Trong những ngày ông Sáu ở trong nhà bé Thu, cô thái độ hành vi ra làm thế nào nhận xét về hành vi đó 2022


Quý quý khách đang tìm kiếm từ khóa Trong những ngày ông Sáu ở trong nhà bé Thu, cô thái độ hành vi ra làm thế nào nhận xét về hành vi đó 2022-06-06 02:52:03 san sẻ Mẹo Hướng dẫn trong nội dung bài viết một cách 2022.







** Bạn tìm hiểu thêm dàn ý và nội dung bài viết tại đây nhé **


* Dàn ý


A. Mở bài


– Giới thiệu tác giả, tác phẩm


– Dẫn dắt yếu tố


B. Thân bài


 1. Giới thiệu về nhân vật bé Thu


   – Thu là cô nàng mới chỉ 8 tuổi.


   – Ba em là bộ đội, đi kháng chiến lúc em còn chưa sinh ra. Em chỉ sống với má và biết mặt ba qua một tấm hình chụp chung với má.




 2. Thái độ và hành vi của bé Thu


a. Trong những ngày ông Sáu về nghỉ phép


    – Khi mới gặp, ông Sáu đưa tay ra đón Thu, cô nàng đã giật mình, tròn mắt nhìn, ngơ ngác, lạ lùng, rồi hoảng sợ, mặt tái đi, bỏ chạy, cẩu cứu má


    – Những ngày tiếp sau đó, dù ông Sáu dành hết thời hạn bên con, yêu thương, chăm sóc nhưng bé Thu vẫn lạnh nhạt, xa lánh thậm chí còn bướng bỉnh, ngang ngạnh cự tuyệt ông:


    + Thu quyết không chịu gọi ông là ba, nói trống không, mặc kệ sự trách móc của mẹ.


    + Lúc phải chắt nước nồi cơm vừa to, vừa nặng quá sức mình, con bé cũng không chịu nhờ ông Sáu.


     + Khi ông Sáu gắp cho miếng trứng cá, nó liển hất luôn ra, làm đổ cả bát cơm.


     + Lúc ông Sáu không kìm được nỗi đau khổ nên đánh nó, nó lập tức bỏ sang nhà bà ngoại.


b. Trước lúc ông Sáu lên đường làm trách nhiệm




 – Con bé đã thay đổi trọn vẹn thái độ trong sự ngỡ ngàng của ông Sáu và mọi người.


  + Đến khoảng chừng thời gian ngắn ở đầu cuối, khi ông Sáu cất lời từ biệt, con bé mới cất lên tiếng gọi ba.


  + Nó chạy đến ôm chặt lấy ba, khóc nức nở, hôn ba, hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả lên vết thẹo của ba.


  + Nó siết chặt lấy cổ ba, dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba, đôi vai run run. Nó không thích cho ba đi nữa.


C. Kết bài


 – Đánh giá chung


 – Suy nghĩ của mình mình


** Bài viết tìm hiểu thêm


Nghĩ đến cuộc chiến tranh thôi mà toàn bộ chúng ta cũng không khỏi rùng mình. Chiến tranh đã để lại bao đau thương, những xót xa mà không lúc nào trọn vẹn có thể lấy lại được. Phải công nhân nhà văn ” Nguyễn Quang sáng đã thật tài tình khi viết nên truyện ngắn ” Chiếc lược ngà” để thấy được sự tàn khốc của cuộc chiến tranh. Hình ảnh cô nàng Thu giúp toàn bộ chúng ta có cái nhìn thâm thúy về nỗi đau mà trẻ thơ phải chịu đựng trong trận chiến ác liệt : nỗi đau thiếu cha.




Bé Thu ngay từ khi xuất hiện đã để lại ấn tượng khó quên : “một đứa bé độ tám tuổi tóc cắt ngang vai, mặc quần đen, áo bông đỏ đang chơi nhà chòi dưới bóng cây xoài trước sân nhà”. Qua cách miêu tả của tác giả, bé Thu hiện lên là cô nàng đáng yêu và dễ thương, hồn nhiên, nhí nhảnh. Ẩn đằng sâu sự hồn nhiên đó, có lẽ rằng không nhiều người biết Thu phải chịu cảnh thiếu thốn tình cảm của cha. Theo lời ông Sáu – bố em, thì ngày ông lên đường chiến đấu, người con gái duy nhất mới “gần đầy một tuổi” – cái tuổi quá nhỏ để nhớ mặt cha. Điều này cũng lí giải vì sao sau bảy năm trời đằng đẵng xa cách khi nhìn thấy ông Sáu, nhìn thấy cha mình, Thu không vồ vập chạy đến ôm cổ ba mà trái lại “con bé giật mình, tròn mắt nhìn. Nó ngơ ngác, lạ lùng”. Nhà văn đã sử dụng liên tục những từ miêu tả trạng thái tâm lí ngỡ ngàng, ngạc nhiên của bé : giật mình, tròn mắt nhìn, ngơ ngác, lạ lùng. Khi nghe ông Sáu xúc động nói : “Ba đây con“, bé Thu vẫn không sở hữu và nhận ra, vẫn không tin đó là ba mình : “Con bé thấy lạ quá, nó chớp mắt nhìn tôi như muốn hỏi đó là ai, bỗng nó tái mặt, rồi vụt chạy và kêu thét lên : “Má ! Má” “. Tác giả rất tinh xảo khi miêu tả sự thay đổi trạng thái tâm lí của Thu : từ lạ lùng đến lo âu. Khi đứa trẻ cảm thấy không an tâm, sợ hãi thì mẹ đó là nơi trú ẩn bình an nhất. Nhà văn thực sự rất am hiểu tâm lí trẻ thơ. Câu chuyện được thắt nút, tạo sự mê hoặc, hồi hộp với fan hâm mộ : vì sao đứa bé không sở hữu và nhận cha ? Nguyễn Quang Sáng đã tạo nên sức mê hoặc cho tác phẩm của tớ.


Nguyễn Quang Sáng đã xây dựng độ căng thiết yếu tạo sự dồn nén cho diễn biến tâm lí, hành vi của bé Thu, bởi thời hạn mà ông Sáu về phép chỉ có ba ngày ngắn ngủi. Ông Sáu càng “vỗ về” bao nhiêu, bé Thu lại càng tỏ ra bướng bỉnh bấy nhiêu. Sự xa cách đằng đẵng người con gái dấu yêu đã khiến ông khao khát đến cháy bỏng một tiếng gọi “ba” của con bé. Tuy vậy, bé Thu nhất định không nhận đó là ba mình. Nhà văn đã lột tả rõ ràng hành vi thể hiện sự “chống đối” của cô nàng khi phải gọi ông Sáu vào ăn cơm. Lúc đầu bé lảng tránh “Thì má cứ kêu đi”, khi phải gọi thì nói trổng : “Vô ăn cơm !”, rồi khi ông Sáu vờ vịt không nghe thấy thì con bé cũng không chịu thua, nó “đứng trong nhà bếp nói vọng ra : “Cơm chín rồi !”. Giữa ông Sáu và bé Thu thời gian lúc bấy giờ như đang xẩy ra trận chiến ngầm. Nếu người đọc chỉ địa thế căn cứ vào những câu nói trống không và những hành vi chống đối của Thu chắc rằng sẽ nghĩ đấy là một cô nàng hư, thiếu lễ phép với những người lớn. Song, nhìn sâu vào trường hợp mà cô nàng 8 tuổi đang phải trải qua toàn bộ chúng ta sẽ phần nào hiểu và cảm thông cho tâm trạng của bé. Cuộc sống của hai mẹ con em của tớ đang trôi đi trong những tháng ngày xa cách một “người cha” – người vốn đã có trong tưởng tượng, tiềm thức của bé, nay lại sở hữu người xa lạ lại đến bắt em gọi là ba. Với bé Thu, đây thực sự là một “cú sốc tinh thần”.


Sự căng thẳng mệt mỏi được đưa lên mức cao trào khi cả hai ba con được đặt vào trường hợp thử thách mới : mẹ – người “trung gian hoà giải” đi vắng, chỉ từ hai ba con ở trong nhà cùng với nồi cơm đang sôi. Khi không thể tự tay bắc nồi cơm xuống để chắt nước, không hề ai để cầu cứu, ông Sáu đoán chắc con bé sẽ phải gọi “ba”, nhưng dù là nhờ thì Thu vẫn nói trổng : “Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái !”. Tác giả triệu tập xoáy sâu vào sự thay đổi tâm lí của bé khi nồi cơm sôi sùng sục : “Nó hơi sợ, nó nhìn xuống, vẻ nghĩ ngợi, nhắc không nổi, nó lại nhìn lên. Tiếng cơm sôi như thúc giục nó. Nó nhăn nhó muốn khóc. Nó nhìn nồi cơm rồi lại nhìn lên chúng tôi”. […] Nó loay hoay rồi nhón gót lấy cái vá múc ra từng vá nước…
“con bé đáo để thật“. Mặc dù vậy, bé Thu không phải là đứa trẻ chỉ biết “chống đối”, quậy phá, bé cũng luôn có thể có tâm lý. Khi thấy ông Sáu “gắp một chiếc trứng cá to vàng để vào chén nó”, Thu “liền lấy đũa xới vào chén, để đó rồi bất thần hất cái trứng ra”. Từ “bất thần” như nhãn tự của câu văn, nó cho toàn bộ chúng ta thấy đó không phải là hành vi cố ý mà phải chăng là hành vi không cẩn thận do đang mải tâm lý ? Bởi nếu phản đối, em đã hất miếng trứng ra ngay từ trên đầu. Nhưng do quá yêu con, quá thương con và mong mỏi một tiếng gọi “ba” ấm cúng mà luôn bị chối từ nên lúc con bé làm như vậy, ông Sáu đang không kiềm chế được nên đã đánh và mắng con : “Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?“. Sự bướng bỉnh, ngang ngạnh không phải là thực ra tính cách của bé Thu nên dù bị cha đánh em không “khóc, giẫy, đạp đổ cả mâm cơm” mà “gắp lại cái trứng cá để vào chén, rồi lặng lẽ đứng lên, bước thoát khỏi mâm rồi sang nhà ngoại, mét với ngoại và khóc ở bên đấy”.


Bé Thu là cô nàng bướng bỉnh, tuy nhiên em thực sự là người dân có tình cảm, biết tâm lý. Nếu không như vậy, chắc rằng em sẽ quậy đến cùng chứ không sang nhà ngoại để “khóc”. Thái độ ngang ngạnh của em với ông Sáu không làm người đọc giận, trái lại làm người đọc thấy đau xót. Sự tàn phá của cuộc chiến tranh thật ghê gớm, nó làm cho con không sở hữu và nhận ra ba… Thật xót xa.


Tuy nhiên, điều mà nhà văn hướng tới không riêng gì có tạm ngưng ở đó, cái mà ông nhấn mạnh vấn đề đó là tình cha con thiêng liêng, bất tử. Điều kì diệu đã xẩy ra vào những phút giây ở đầu cuối trước lúc ông Sáu chia tay mái ấm gia đình lên đường chiến đấu. Trong khi mọi người đang sẵn sàng cho ba lên đường “con bé như bị bỏ rơi… vẻ mặt nó có cái gì hơi khác, nó không bướng bỉnh hay nhăn mày cau có nữa, vẻ mặt nó sầm tại, buồn rầu”. Bé Thu đã có sự thay đổi thái độ rõ rệt. Nhà văn miêu tả cô nàng như già hơn so với tuổi “hai con mắt nó như to nhiều hơn, cái nhìn của nó không ngơ ngúc, không lạ lùng, nó nhìn với vẻ nghĩ ngợi sâu xa”. Người đọc hiểu rằng chắc rằng đang sẵn có sự giằng co, day dứt trong tâm bé. Liệu bé có nhận ông Sáu làm cha ? Tiếng thét nức nở của em như vấn đáp cho toàn bộ : “Ba…a…a…ba”, tiếng thét vỡ oà sau bao lâu câm lặng, tiếng thét của tình thương và nỗi nhớ cha da diết. Tác giả đi sâu miêu tả thanh âm thiêng liêng, kì diệu đó : “Tiếng kêu của nó như tiếng xé, xé sự im re và xé cả ruột gan mọi người, nghe thật xót xa”. Tình yêu với những người cha sau bao năm xa cách giờ như phát cháy rực rỡ : “nó vừa kên vừa chạy xô tới, nhanh như một con sóc, nó chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba nó… Nó hôn ba nó cùng khắp. Nó hôn tóc, hôn cổ, hôn vai và hôn cả vết thẹo dài bên má của ba nó nữa”. Đoạn văn có nhịp điệu nhanh thể hiện sự mạnh mẽ và tự tin, dào dạt của suối nguồn tình cảm yêu thương. Hành động của bé Thu chứng tỏ em yêu và nhớ ông Sáu biết chừng nào. Câu hỏi tại sao bé Thu không sở hữu và nhận ông Sáu là cha đến đây đã được giải đáp : “té ra nó không sở hữu và nhận ba nó là vì cái vết thẹo” vì “ba rất khác cái hình ba chụp với má“. Từ nhận thức ngây thơ, trong sáng của con trẻ, nhà văn đã lên tiếng tố cáo sự tàn ác của cuộc chiến tranh. Vì cuộc chiến tranh mà cha con ông Sáu phải xa cách, vì cuộc chiến tranh mà con không sở hữu và nhận ra ba.


Bé Thu thật đáng thương bởi khoảng chừng thời gian ngắn nhận cha cũng là khoảng chừng thời gian ngắn em phải chia tay ba. Hạnh phúc đến với em ngắn ngủi quá. Như ý thức được điều này, Thu ra sức níu giữ : “hai tay nó siết chặt lấy cổ, chắc nó nghĩ hai tay không giữ được ba nó, nó dang cả hai chân rồi câu chặt lấy ba nó, và đôi vai của nó run run”. Nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã vượt qua những họa sỹ hay thợ chụp hình để tạo dựng một cảnh chia tay đẫm nước mắt bằng ngôn từ trải qua việc lựa chọn câu chữ giàu chất tạo hình, biểu cảm. Chiến tranh làm cho toàn bộ những đứa trẻ ngây thơ cũng phải hi sinh. Thu đồng ý để ông Sáu ra đi và không quên kèm theo lời dặn trong nước mắt : “Ba về ! Ba mua cho con một cây lược nghe ba ”. Tại sao bé không chọn một món quà nào khác và lại chọn cây lược ? Bởi lẽ đó là vật dụng luôn gắn sát với những người con gái, “hàm răng mái tóc là góc con người”. Hơn nữa những gì ta muốn lưu giữ đó là những gì sẽ gắn bó, thân thiện nhất. Không phải ngẫu nhiên tác giả đặt tên cho truyện ngắn này là Chiếc lược ngà. Chiếc lược đó là hình tượng tốt nhất của tình cảm cha con giữa ông Sáu và bé Thu, một kỉ vật thiêng liêng, bất tử.                            


Với cái nhìn của người từng trải, Nguyễn Quang Sáng đã làm sống dậy hình ảnh một bé Thu hồn nhiên, bướng bỉnh mà giàu tình cảm. Tinh cảm của em dành riêng cho cha thật xúc động. Những trang văn của Nguyễn Quang Sáng thực sự là những trang văn đẫm nước mắt. Nó giúp người đọc hiểu được sự tàn phá quyết liệt của cuộc chiến tranh nhưng cũng thấy được sự bất diệt của tình cảm thiêng liêng, cao quý của con người.


Câu chuyện đã khép lại mà vẫn còn đấy văng vẳng đâu đây tiếng gọi ba đến xé lòng của bé Thu. Đó thực sự là một vang âm ám ảnh trong tâm người đọc ngày hôm nay và tương lai…














Video Trong những ngày ông Sáu ở trong nhà bé Thu, cô thái độ hành vi ra làm thế nào nhận xét về hành vi đó ?


Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Trong những ngày ông Sáu ở trong nhà bé Thu, cô thái độ hành vi ra làm thế nào nhận xét về hành vi đó tiên tiến và phát triển nhất .


ShareLink Download Trong những ngày ông Sáu ở trong nhà bé Thu, cô thái độ hành vi ra làm thế nào nhận xét về hành vi đó miễn phí


Bạn đang tìm một số trong những Chia Sẻ Link Down Trong những ngày ông Sáu ở trong nhà bé Thu, cô thái độ hành vi ra làm thế nào nhận xét về hành vi đó miễn phí.

#Trong #những #ngày #ông #Sáu #ở #nhà #bé #Thu #cô #thái #độ #hành #động #như #thế #nào #nhận #xét #về #hành #động #đó

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn