Kinh Nghiệm về Nhẹ xộc vào Tim anh review Mới Nhất
Pro đang tìm kiếm từ khóa Nhẹ xộc vào Tim anh review 2022-04-20 16:20:12 san sẻ Mẹo về trong nội dung bài viết một cách 2021.
chương 2Tôi tức bực vào lớp ngồi trước, nếu ko tại nó thì gã dở hơi kia đâu cứ đến tìm tôi như vậy chứ. Một lúc sau, Trúc Vũ ngồi vào bàn, khẽ lay lay tay tôi :- Giận hả ?- Ko.- Tớ cũng đâu cố ý, tiếp sau đó tớ cũng luôn có thể có nói nhiều lần với gã đó lúc đầu tớ chỉ nói dối cậu để ý hắn ta thôi mà, Mạnh Vũ cũng bảo hắn rồi, là vì hắn tự như vậy mà.Tôi trừng mắt nhìn nó :- Tớ đang bực cậu lắm, nhưng mà ngại động tay động chân –rồi đập nguồn vào bàn – trời ơi trời ơi, chẳng lẽ mắt thẩm mĩ của ông có yếu tố , tớ ước ao một người lí tưởng cỡ nào mà ông lại quăng cho tớ một người dở hơi như vậy, hả hả hả .Trúc Vũ vỗ vỗ vai tôi :- Có lẽ ông ấy là người theo Xu thế thích kiểu trai ko xấu gái ko yêu .Tôi la lên- Ko phải là xấu nữa rồi, mà là kinh dị. Ko đỡ được. Tớ hết chịu nổi rồi. Nhìn hắn là tớ muốn phát điên, cậu biết ko hả ?Trúc Vũ mặt hình sự :Cậu bình tĩnh, giờ bọn mình phải lập mưu tác chiến, gặp là đánh gặp là đánh, cho tới khi hắn ko tìm cậu mà vênh váo nữa thì thôi .Tôi mắt sáng lộng lẫy :- Rất hay , làm vậy đi.- nhưng ngay lập tức, ý chí xẹp xuống, phủ định ngay lập tức –Mà ko được .- Sao lại ko ?Tôi khoanh tay trang trọng giảng giải :- thứ nhất con trai đánh con gái là hèn , mà, con gái đánh con trai còn hèn hơn .- Tiếp – Trúc gật đầu đồng ý.- Thứ 2, cậu và tớ là ai , là ai ? Là những nữ sinh chăm ngoan nhất quả đất .Trúc Vũ lắc đầu :- Tớ đọc trên báo thấy nhiều tấm gương chăm ngoan hơn cơ .Tôi liếc nhìn bằng nửa con mắt :- Quả đất chỉ là ví dụ, ko chen ngang , để tớ nói hết , ngoan ngoãn như vậy và lại đánh nam sinh khối trên ? Quá mất hình tượng, chưa tính trọn vẹn có thể nhà trường sẽ đình chỉ học .Trúc Vũ nghe xong liền kích động :- Yes, tuyệt đối ko được, tớ là một nữ sinh cực kỳ gương mẫu à nha, ai hơi đâu tự nhiên đòi đánh hắn, thật là quá đấm đá bạo lực,tớ coi thường, hứ.Tôi lạnh lùng đáp :- Ai vừa rồi đưa ra cách xử lý và xử lý đó .- Ý tớ là cách nào thì cũng rất được nhưng tuyệt đối ko dùng cách này.Tôi ko them tính toán với Vũ , vừa lúc chuông điểm vào học. Thôi kệ , tránh gặp mặt cành nhiều càng tốt, gặp thì xem như ko khí vậy.Lớp chúng tôi là lớp chọn nên việc học khá căng thẳng mệt mỏi. Tôi và trúc đứng top 10 ,dù sao thì 2 đứa tôi cũng rất trang trọng trong việc học. Ko ăn mặc, ko bè đảng, ko đánh nhau, ko C-h-ử-i bới, ko cợt nhả,ko kiêu căng đúng là mẫu nổi bật nổi bật của những học viên ngoan, thêm vào đó khá hòa đồng thân thiện , dễ nhìn nên 2 đứa tôi có mối quna hệ tốt vs mọi người. Nói đúng hơn, ko quá nổi trội nên sẽ ko bị ganh tị, ko quá tầm thường nên cũng tiếp tục ko bị khinh thường, bắt nạt.Cứ cho là vậy đi, nếu ko để ý những ánh nhìn châm biếm, ghen ghét chúng tôi khi đi với Mạnh Vũ. Tất nhiên, đó chỉ là số ít, vì trong trường những nam sinh như Mạnh Vũ là số nhiều. Lòng ghen ghét đố kị có ai tính được cho hết ?Tan học , 2 đứa thường về nhà Trúc Vũ. Ngày nào học thêm buổi chiều thì tôi sẽ về nhà Vũ, vì nhà Vũ gần trường. Mẹ Vũ là kế toán trường trung học cũng ko về ăn cơm trưa. Vì vậy, hai nhà quyết định hành động giữa trưa hai đứa sẽ tự nấu ăn rồi đi học chiều. Như vậy bởi mẹ tôi và mẹ Vũ muốn đảm bảo vệ sinh tuyệt đối và món ăn nhanh là những vấn đề cần hạn chế .Nhưng mà 2 đứa hầu hết là mua bánh, đồ vặt ăn qua loa, hát hò, xem linh tinh trên mạng rồi đi học.Có đôi lúc Trúc Vũ cũng rủ Mạnh Vũ sang ăn cùng, lúc đó 3 đứa là lôi nhau xuống nhà bếp, phá tanh bành, chọc ghẹo nhau rồi đi học.Chuyện của hai người tên Vũ đó, mọi người đều biết nhưng ko ai phản đối, ngược lại còn tỏ vẻ ưng thuận, vì 2 người ấy rất biết chừng mực, và có lẽ rằng vẻ chín chắc mẫu mực của Mạnh Vũ khiến mọi người hài lòng.Chiều nay có buổi học thêm anh văn, vì lười nấu nên 2 đứa lôi nhau vào quán ăn nhanh gần đó ăn tạm. Không khí trong quán khác hoàn toàn với bên phía ngoài, ấm cúng, nhạc nhẹ.Gọi 2 suất gà rán cùng với 2 cốc kem cỡ bự, tôi vị hạnh nhân, Trúc Vũ vị dâu. Cắm cúi ăn.- Haiz, anh Vũ dạo này ấy hả, chỉ lo mỗi cuộc thi bóng rổ thôi, lúc nãy còn bận đi tập nữa kìa. Bỏ mặc tớ.- Lo bóng rổ còn hơn lo gái.- Hắn dám.Đang vừa ăn vừa rỉ tai , Trúc Vũ đùng một cái đá đá chân tôi :- Ngừng ăn chút đi, nhìn kia kìa.Tôi ngước mắt nhìn theo phía Vũ chỉ.Một cô nàng tươi tắn, tóc hạt dẻ uốn nhẹ buông xõa quá vai, áo cánh dơi cách điệu đi với chiếc quần jean bó sát ôm lấy thân hình chuẩn. Đặc biệt, đôi cao gót khiến người nhìn cũng cảm thấy sợ, có lẽ rằng là…10 phân. Hầu như toàn bộ mọi người trong quán đều hướng nhìn cô ấy.- Hoài vân, chị ấy cũng tới đây nữa sao – tôi hớn hở.Cái tên rất đỗi quen thuộc với chúng tôi, 19 tuổi, hiện giờ đang là sinh viên trường sân khấu điện ảnh , tham gia 1 số ít vai diễn nhỏ của một vài bộ phim truyền hình, và hiện giờ chị ấy đang là Mc cho một chương trình teen…Có thể nói chị ấy là một trong những hot girl đa zi năng .Trong trường chúng tôi, chị ấy còn được nhắc tới với vai trò là cựu học viên và còn là một cháu ngoại hiệu trưởng.Lúc tôi vào lớp 10 thì chị ấy đang học lớp 12, lúc đó chị ấy còn chưa tồn tại chút tiếng tăm như hiện giờ, chỉ làm người mẫu teen cho một số trong những trang báo. Nhưng so với tôi nói riêng và toàn thể học viên trường nói chung thì đó là một điều rất đáng để để tự hào và đem đi khoe vs trường khác.Vì thế, chúng tôi rất ủng hộ chị, kể cả khi chị ra trường, tờ báo nào có chị chúng tôi mua bằng hết, fim nào có chị chúng tôi mua vé rủ nhau xem, …Cũng bởi một phần do chị rất đáng để yêu và dễ thương, vẫn hay nhắc về trường cũ và hay trình làng mình từng là học viên trường này.- Mà hình như kia là Bùi Quang nhỉ ? Đẹp đôi thế.Tôi nhíu mày nhìn người con trai đứng nhỉnh hơn Hoài vân một chút ít, áo thun quần jean mài , tóc nhuộm vàng , khuyên tai bên trái lấp lánh lung linh, mang theo vẻ bụi bặm bụi bờ. Tôi cũng chả lạ gì với tên này, thứ hai đầu tuân nào tên hắn cũng rất được nêu ra với nhiều lí do cũng vô cùng phong phú.” Thứ 5 tuần vừa rồi, em Bùi Quang lớp 12C1 đã đánh nhau với bạn Nguyễn Nghĩa lớp 12C3.Thứ 4 tuần vừa qua, em Bùi quang lớp 12C1 đã có hành vi vỗ lễ so với cô giáo bộ môn.…. ”Toàn là tiếng xấu, nhiều đến nỗi hôm chào cờ nào, ko thấy nhắc tới hắn thì cảm thấy lạ, sau rồi mới biết tuần trước đó hắn bỏ học nguyên tuần nên ko có lỗi nào.Mà mỗi lần bị nêu tên, hắn đứng trên bục , vênh mặt tỏ vẻ bất cần. Lúc đó tôi chỉ muốn tút dép ném.Thậm chí tôi còn nghe nhóm bạn Mạnh Vũ kể gặp hắn đua xe , đánh nhau …Còn nghe đám con gái lớp tôi bảo hắn đào hoa, yêu thật nhiều em.Một tên lăng nhăng thì có.Tôi xem thường, so với tiêu chuẩn của tôi thì hắn trọn vẹn trái ngược,chỉ được độ cao cũng xấp xỉ 1m80 , người như hắn chỉ làm xấu cái xã hội này, buông thả , vô trách nhiệm với chính môi trường sống đời thường của tớ, uổng công ba mẹ hắn .Tôi xúc một thìa kem bự nhét vào miệng cho bõ tức. Này nhé, một người con thương yêu ba mẹ như tôi gặp hắn ko bực mới lạ.Nhưng mà …rồi thì …lạnh…vậy là… bị sặc rồi. Tôi ho sặc sụa. Trúc Vũ vỗ vỗ lung tôi, thì thầm :- Cậu thật quá thủ đoạn, cách này quá hay, hiện giờ cậu là tâm điểm để ý của Bùi Quang rồi đó,chị Hoài vân cũng đangg nhìn cậu kìa.Tôi ho càng kinh hoàng. Trúc Vũ lại thì thầm :- Đóng đạt lắm, giờ thì ngoảnh lên xem.Ngừng ho rồi, tôi từ từ ngẩng đầu lên. Hai người ấy đã ngồi vào bàn từ lúc nào. Hoài Vân nhìn tôi có đôi chút lo ngại, còn … tên chết bầm kia khoanh tay nhìn tôi .Nhìn bộ dạng khinh khỉnh của hắn, cơn bực lại dâng lên, lại ho nữa.Hắn còn trợn mắt nhìn.Tôi lao ngay vào Wc, để ho cho đã, thứ hai là để lấy lại bình tĩnh.Ngày ngày hôm nay sao xui vậy chứ, lúc sáng thì gặp tên Nguyễn Phương kia, giờ thì lại đụng ngay phải tên Bùi Quang này. Hai tên đáng ghét như nhau. Nhìn tôi trong gương mà xem, mặt đỏ gay, xấu hổ quá. Tôi khoát nước lạnh vào mặt, hít thở sâu, bước ra. Hừ, có chút chuyện cỏn con này làm gì phải trốn tránh.Vừa nhìn, đập vào mắt tôi là cảnh tượng hai người tíu tít trò chuyện còn một người gác chân lên ghế cạnh bên, cầm cốc bia lắc lắc, lâu lâu quay sang phía 2 người kia gật gật đầu.- Cậu không sao chứ Vy anh ? – Vừa thấy tôi, Trúc Vũ lo ngại hỏi nhưng tôi thừa biết đó là giả bộ.Tôi cười nhẹ gật đầu tỏ vẻ ổn.- Lại đây ngồi đi em. – Hoài Vân vẫy vẫy tôi gọi thân thiết.Đúng là quá dễ mến, độ hâm mộ của tôi với chị tăng thêm ngùn ngụt.Nhưng mà vừa định ngồi thì …chiếc ghế trống còn sót lại bị gác mà tên kia chả biết ý hạ chân xuống.Tôi lấy chân đá đổ ghế , chân hắn rơi xuống ko khí, đồng thời tôi cầm ghế lên nện xuống người hắn.Một đoạn phim hành vi vụt qua đầu tôi nhanh như chớp, nhưng mà tôi là một trong những đứa nghĩ 1 đường làm 1 nẻo, có gan… nghĩ mà ko có gan làm .Trở về hiện thực.- Mình ngồi được ko ? – tôi lịch sự và trang nhã.Hắn ko thèm nhìn tôi, thở dài 1 tiếng tỏ vẻ rất khó chịu , nhưng mà cũng chịu bỏ chân xuống. Được lắm, giờ thì độ biến thái của hắn hơn Nguyễn Phương kia rồi đó.Tôi lấy giấy ăn lau lau ghế rồi mới ngồi, ha, tưởng mình là ai nào .Hắn lườm tôi. Tôi lườm lại. Đông người như vậy này, tôi sợ hắn chắc, cùng lắm là …chạy.Không khí cũng trở nên quái lạ. Trúc Vũ nhanh miệng :-Ôi, gà chiên ăn nóng mới giòn chứ .Hoài Vân gật đầu :- Ừ, ăn thôi , đói quá tuyệt vời rồi, mọi người cùng trường cả. Đừng ai làm quý khách đó .Chị biết cũng phải, ngày hôm nay vào thời gian đầu tuần hai đứa còn mặc đồng phục, trách gì lúc nãy ho, chị lại để ý quan tâm tôi. Là con trai, tôi yêu chị mất.Giờ tôi mới để ý, trên bàn ngập thức ăn, mà toàn món mới, hình như cũng chưa ai ăn gì, là chờ tôi à. Nhưng mà đồ lúc nãy đâu nhỉ, kem hạnh nhân, gà rán nữa…Bùi Quang bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng, thấy tôi còn lơ ngơ thì nói :- Kem với gì gì tôi kêu họ bỏ đi hết rồi, vướng . Lạnh như vậy mà con kem, chả giống ai.- Ko nói được thế, từng người một sở trường – tôi nhấp một ngụm trà sữa.- Thế nên mới có người ho tới chết. – hắn nhìn tôi thử thách.Rồi hai người lại lườm nhau.- Trà sữa ko tồi chứ, tớ gọi riêng cho cậu đấy. – Trúc Vũ đá chân tôi.- Anh ko phải nói là đói sao ? – Do nhìn nhầm hay ko mà tôi lại thấy thoáng qua tia rất khó chịu trong mắt chị .Bây giờ mà ăn cũng ko tiêu nổi, tôi đứng lên nhìn chị nói :- Chiều bọn em còn học anh văn nữa, giờ phải về sẵn sàng rồi. Chị ở lại ăn ngon miệng nhé – Tôi cười nhấn mạnh vấn đề câu cuối , ko thèm liếc tên kia, nhớ là chỉ mình chị ngon miệng thôi đấy .- À quên mất còn học chiều, vậy gặp anh chị sau nhé . – Trúc Vũ hiểu ý tôi , đứng lên chào theo .- Ồ, vậy à, tiếc thật, lâu lắm rồi chị mới gặp được học viên trường mình, muốn những em kể thêm chuyện cho nghe mà phải về rồi sao. Nhớ học tốt nhé . – Chị mỉm cười .Bùi Quang vẫn cúi ăn.Lúc định đến trả tiền, Trúc Vũ bảo Bùi Quang thanh toán luôn rồi .Tôi bĩu môi :- Tỏ vẻ ga lăng cơ à.- Tính anh ấy vốn thế mà – Trúc Vũ mắt lộng lẫy.Tôi sởn da gà :- Cho cậu ăn một bữa mà đã thay đổi xưng hô rồi , lúc trước toàn kêu tên đó, hắn cơ mà . – Tôi trèo lên yên xe đạp điện – Tính gì, phá tiền ba mẹ là giỏi .Trúc Vũ vừa đạp vừa nói :- Cậu cũng đừng có ác cảm với những người ta như vậy, Bùi Quang cũng ko đến nỗi, với tiêu chuẩn của cậu thì giàu sang, đẹp trai, cao ráo đều phải có còn gì.Tôi nhéo Vũ :- Cậu dám so sánh hắn với lí tưởng của tớ hả .- Ui , thì có lăng nhăng, phá phách,học ko giỏi …thôi mà.- Có thế thôi à, chưa gì đã bênh chằm chặp rồi .- Haha, nói chung cũng đáng ghét, nhưng mà thấy anh ấy với chị vân của bọn mình là một đôi thì tớ lại thấy thiện cảm .- Cái gì ? Sao lại một đôi ?- Con gà này, ko một đôi và lại cùng nhau đi ăn trưa tình cảm như vậy sao ?- Tưởng gì, bạn hữu thì sao , tớ ko tin chị ấy mọi thứ đều tốt mà mắt thẩm mĩ lại tệ như vậy.- Ko phải cậu vừa nói từng người một sở trường ? Biết đâu chị ấy thích kiểu bad boy , ko xấu ko yêu ấy ?- Nếu vậy tớ cầu nguyện chị ấy sớm tỉnh ngộ – Tôi lẩm bẩm .- Đâu đến nỗi thê, hai người này cũng xứng đôi mà, lúc tớ hỏi 2 người đang quen nhau hả cậu biết họ phản ứng sao ko ?Tôi suýt té xe, gặp nhau có chút mà đã hỏi thẳng người ta như vậy rồi.- Chị Vân thì ngại ngùng gật đầu, Bùi Quang im re cũng chả biểu lộ gì nhưng mà đâu qua nổi con mắt nhạy cảm của tớ, thừa biết anh ta đang rất vui, há há.- Tự khen mình xong, Trúc Vũ cười một cách mất hình tượng.- Vui là đúng, cá xấu mà đã có được bạn nữ đáng yêu và dễ thương như vậy.- Cậu dìm người ta ghê thế.Này, có phải hầu hết phim tình cảm lãng mãn, khởi đầu fim nữ chính cũng ghét cay nam chính ấy nhỉ ?- Ừ, cuối fim, nữ chính hùng dũng đứng trước mộ nam chính.- Hự, cậu chuyển sang xem fim kinh dị lúc nào ?- Ko có coi, ghét cay thì kết cục sẽ thế chứ sao ?- Haiz, ko phải,kết là sau này thì yêu nhau tới sống chết. Tớ đang nghĩ biết đâu Bùi quang là người cậu tìm bao lâu nay .- Cậu có vẻ như sung bái hắn quá ha, vậy đã xem qua mấy bộ fim nữ chính quên béng bạn trai mà đi thầm mến một tên dở người chưa hả. Nếu như vậy thì làm cho tớ Mạnh Vũ, tuy anh ấy ko đủ với tiêu chuẩn của tớ, nể tình từng là bạn trai cậu, tớ sẽ châm chước.Trúc Vũ phanh xe cái kít, quay trở lại đánh vào vai tôi :- Á à, cậu dám .Rồi hai đứa cười vang .Rồi tuần đó, chúng tôi lao nguồn vào học, vật lộn với mấy tiết kiểm tra giữa kì. Mạnh Vũ với đội bóng thì nhảy vào rèn luyện sẵn sàng cho vòng sơ loại chung kết. Phù, tên Nguyễn Phương ko tới phá tôi, vì độ dở hơi của hắn tỉ lệ thuận với thành tích học tập, có thê nói là một con mọt sách dở người, cho nên vì thế hắn cũng triệu tập thi giữa kì.Mọi thứ vẫn thường thì như vậy, chỉ có một điều, nếu gặp Bùi quang, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi.Thứ 7, vừa xong tiết sinh hoạt lớp, 2 đứa phóng xe ngay tới siêu thị mua vội nước uống, món ăn vặt rồi chạy thẳng tới sân vận động .Đội bóng rổ trường là vì một tay Mạnh Vũ cùng những người dân bạn tri kỷ kiến thiết xây hình thành, nghe kể lúc đầu ở trường tôi, thể thao rất ít được chuộng, rồi từ từ khi khóa Mạnh Vũ chuyển đến, cái khóa năng động ấy đã tạo hình thành một trào lưu mới. Đặc biệt là đội bóng rổ của Mạnh Vũ. Dần dần, cũng tham gia giao lưu với những trường khác, và một số trong những giải nhỏ .Từ lúc theo đuổi Mạnh Vũ , Trúc Vũ hay kéo tôi đi xem họ tập luyện, rồi cổ vũ, rồi còn phục vụ nước uống, cái đó Trúc Vũ gọi là ghi điểm trong mắt người ấy lẫn bạn hữu thân , rồi sau nàykhi trở thành bạn nữ Vũ, hai đứa tôi đã kiêm luôn chức bảo mẫu đội bóng, Trúc Vũ lại gọi đó là tạo chỗ đứng trong mắt bạn tri kỷ người ấy để khi người ấy có à ơi với em nào thì kiểu gì rồi cũng trở nên hội đồng.Cất xe xong, hai đứa tôi khệ nệ mang túi lớn túi nhỏ đi tìm chỗ ngồi. Cuộc thi này là vì một tập đoàn lớn lớn lớn tổ chức triển khai riêng cho thế hệ sinh viên học viên, mục đính đó là từ thiện, vì thế, những trường đều đăng kí tham gia ủng hộ và để lôi kéo những nhà góp vốn đầu tư khác. Quả ko tồi, đúng là cuộc thi thu hút thật nhiều người xem, những băng rôn quảng cáo những nhãn hàng cũng san sát, may mà hai đứa tranh thủ tới sớm. Len lỏi tới đươc thì hàng ghế đầu ko còn chỗ trống, mà 2 đứa tôi lúc nào thì cũng muốn ngồi ghế đầu cho dễ xem. Vậy là chia nhau, 1 đứa dãy bên trái 1 đứa dãy bên phải, xem đổi chỗ cho ai được ko. Tôi đang định hỏi một đôi kia thì Trúc Vũ lôi tuột tôi ngồi xuống ngay chỗ ghế gần lối đi :- Sao nào, thấy bạn cậu có giỏi ko, có nhanh ko ?- Bạn tớ cũng nên thế chứ.- Ha ha , biết tớ thấy ai ko ?Tôi xếp túi lớn túi nhỏ xuống …cho hai đứa kê chân rồi tiện hỏi :- Chắn chắn là trai đẹp mới làm cậu sung sướng như vậy .- Đúng là chỉ cậu mới hiểu tớ – Trúc Vũ chỉ tay xuống hàng ghế đằng sau – trai đẹp của cậu kìa.Tôi ngoảnh xuống,cười đắc chi nhưng ngay lập tức, đơ hết cơ mặt .- Ko ngờ, gặp bạn hữu lại vui đến thế – Nguyễn Phương cũng cười toe.Tôi quay ngoắt người lại, trợn mắt :- Cậu chơi tớ.- Ha ha ha, ,mà anh Phương nhà cậu cũng tình cảm lắm, bảo ko có chỗ là nhường cho cậu liền- Cẩn thận tớ xô cậu xuống sân, mà sao có chỗ cho cậu nữa vậy ?- Bí mật, lát nữa sẽ biết ngay ấy mà.- Trúc Vũ nháy mắt .Vòng loại chung kết.Trận thứ nhất , trường tôi đấu với trường phổ thông B.Đội ra sân, nhìn thấy chúng tôi thì đưa tay lên vẫy vẫy, 2 đứa tôi cũng nhiệt tình cười toe toét giơ ngón cái lên .Nhưng mà , có một ánh nhìn nhìn tôi, khẽ nhếch miệng.Mặt tôi đơ lượt 2…Lại nữa , đằng sau là ai ? Là tên mọt sách dở hơi , còn đó là ai ? Là tên quậy phá dở người.Trúc Vũ còn mãi đưa tay làm hình trái tim với Mạnh Vũ, thấy tôi như vậy liền ghé sát nói nhỏ :- Nói cho cậu biết, lúc nãy Bùi Quang ngồi đây, nhưng mà phải ra sân nên nhường tớ đấy ,mà hắn đang nhìn cậu kìa,cậu sướng thật, đi xem bóng mà 2 chàng đều xuất hiện ha.- Ngừng , tên kia tại sao lại ra sân thế, Vũ nhà cậu làm đội trưởng kiểu đó đó hả – Mắng ko đã, tôi còn hằm hằm nhìn Mạnh Vũ.- Ơ, sao cậu lại trách Vũ nhà tớ, cậu ko biết chứ tên kia chơi ko có tồi .- Trúc Vũ bênh tình nhân đồng thời bênh luôn tên dở người đó.Tôi xí một tiếng rồi khởi đầu lấy đồ ra ăn ăn.Trúc Vũ nhún nhún vai với Mạnh Vũ đang nhìn tôi vô tội rồi ra hiệu đừng chấp kẻ hâm như tôi.Cả trận đấu, tai tôi bị hành hạ tới chết.Trúc Vũ hú hét chán chê, lại thì thầm :- Tớ nói rồi mà, Mạnh Vũ nhà tớ đâu có bừa bãi như vậy, Bùi quang ko tồi là ko tồi mà, tuy vẫn kém xa Mạnh Vũ nhà tớ.Nghe mãi đến nỗi tai tôi bị ám bởi từ Mạnh vũ nhà tớ.Chưa đủ, tên gọi Nguyễn phương kia , một lúc lại thò đầu lên :- Đưa anh gói bò khô kia, em biết anh thích ăn loại nào rồi đó.- Khát quá, nước loại anh thích .Cứ mỗi lần như vậy , tôi lại đưa bừa cho hắn, ko ngờ vậy mà hắn lại thốt ra :- em chu đáo thật, mọi sở trường của anh đều nắm vững , anh khởi đầu để ý tới em hơn 1 chút rồi đó.Ko ngờ hơn, hắn nói được như vậy mà mặt vẫn tỏ ra là đương nhiên.Vậy là, bao nhiêu hào hứng nhiệt huyết lúc trước xem như mất hết, định xả hơi vào buổi tối thời gian cuối tuần xem như hết.Sao hai tên nó lại sở hữu thế ám người dã man vậy chứ.Tôi ủ rũ ôm mớ món ăn, ngồi …nguyền rủa.Trên sân, đội chúng tôi kĩ năng khá đều, ừ thì Mạnh Vũ nhỉnh hơn chút.Nhưng mà có vẻ như ngày hôm nay, đội kia đang chiếm ưu thế.Tôi cũng triệu tập hơn, Trúc Vũ cũng ko còn hò hét.Trận đấu này còn có lẽ rằng khá quan trọng so với Mạnh Vũ, chưa lúc nào tôi thấy Mạnh Vũ tập luyện nhiều như vậy. Cũng chưa lúc nào thấy đội chơi rất là như vậy. Nhưng mà, kết quả ko hề đáng mong đợi, thua, bị dẫn trước 4 điểm.Con trai ghét nhất là gì ? Là thất bại, tệ hơn là bị con gái thấy, tệ hơn thế nữa là bị bạn nữ thấy, tệ nhất là bạn nữ dắt theo cô bạn tri kỷ. Tuy ko ai nói ai, nhưng 2 đứa cũng rất phối hợp, giả bộ tung tăng hớn hở túi lớn , túi nhỏ, xách xuống chỗ đội đangg nghỉ . Mấy người kia thấy thế liền lại đỡ giúp, rồi tự giác lấy khăn, nước ra. Tự phục vụ. Khác hẳn với mọi khi, yên cầu chũng tôi đủ thứ. Hôm nay,ai cũng im im, trước kia dù thua cũng luôn có thể có buồn một chút ít nhưng ko lạ như vậy này.Mạnh Vũ đùng một cái cười toe , nhéo má tôi :- Lúc nãy thái độ như vậy với anh là sao hả ?Tôi làm lại hành vi lúc nãy rồi kéo 2 người tên Vũ kia lại một góc, nghiêm trang nói :- Sao anh lại cho Bùi Quang kia vào đội ?- Là cậu ấy bảo anh muốn tham gia, chưa lúc nào a nghĩ cậu ấy lại dữ thế chủ động xin anh vào đội bóng như vậy , anh cũng ngạc nhiên lắm,trong thời hạn rèn luyện cậu ấy thể hiện tương đối tốt nên anh đồng ý.Trúc Vũ xụ mặt :- Anh đó, bừa bãi.Mạnh Vũ cười vang , cố ý nói to :- Hôm nay thua có gì là đâu, trường B thể thao có tiếng đấy, đội bóng rổ được huấn luyện chuyên nghiệp, đào tạo và giảng dạy chuyên nghiệp, chứ ko phải như bọn anh, tự tập với nhau, bị dẫn 4 điểm là bọn anh đỉnh quá tuyệt vời rồi.Mọi người nãy giờ vẫn im re , vừa nghe Mạnh Vũ nói vậy thì bùng nổ :- Ừ , phải đó, đội kia huy chương chất đống kìa. – một người khởi đầu nói.- Còn chưa chứng minh và khẳng định ai thua, đội đó có mơ cũng ko được 2 người đây chăm sóc thế này. – một anh cầm mấy gói bánh giơ giơ lên.- Chỉ cần 2 em vẫn thực hiện những người dân phụ nữ đứng đằng sau lung những người dân đàn ông thất bại thế này thì bọn anh rất cảm động – một anh nhìn chúng tôi giả bộ rưng rưng.Tôi cũng khởi đầu lấy đồ chia cho mọi người, cười cười nói nói, đây mới đúng là đội mà tôi quen chứ. Chỉ có duy nhất Bùi Quang từ trên đầu đến cuối chỉ ngồi im uống nước. Nhìn sang bên đội trường B đang ăn mừng kia.- Vũ với Vy Anh ở đây xem trận sau với mọi người luôn đi.- Mấy người nói.- Tất nhiên, chỗ ngồi tốt như vậy này, vừa tự do, dễ nhìn nữa.- Trúc Vũ nói dối ko chớp mắt, dẫn chứng là nói xong nhìn Mạnh Vũ say đắm, tiếp tục chăm cho Mạnh Vũ từ ăn tới uống.- Vâng, dù sao ngồi trên kia em cũng sợ bị ám. – tôi vừa nói vừa nghĩ tới tên mọt sách kia.Nhưng mà một…hai…ba giây sau, hai đứa đồng thanh :- Trận sau là sao ?- Ko phải như ngày bình thường xong trận là đi ăn sao ?- Em cũng đặt chỗ quán Mun luôn rồi .- Có phải trẻ con đâu mà ăn uống hoài vậy – Bùi quang nhíu mày nhìn đống món ăn vặt.Có vài người ho nhẹ, có vài người toe toét :- Đây là luật rồi, quản lí sắp xếp sao bọn em nghe vậy.Trúc Vũ nghe vậy liền đắc ý :- Ngoan, chơi mệt rồi thì phải ăn chứ.Bùi Quang gật gật cười ra vẻ đã hiểu :- À là vậy – tiếp sau đó tỉnh bơ nói – là ăn kem đó hả – nói xong còn cố ý nhìn tôi khiêu khích .- Thật ra chỗ này cũng luôn có thể có chè, cocktail , trà sữa nữa – tôi cũng tỉnh bơ.Tưởng còn cợt nhả lâu nữa, ko ngờ Bùi Qung chỉ nói :- Trận sau ở lại đi, hay đấy.Tôi với Trúc Vũ nhìn quanh, thấy ai cũng tỏ vẻ đống ý, ko có gì là muốn đi ăn cả.- Trận sau trường Đại Học Kinh tế Quốc Gia và Đại Học thể dục thể thao đó .- Ko xem phí lắm, Duy Phong cũng luôn có thể có tham gia thì phải.- Hứa hẹn gay cấn lắm đấy, ĐH thể dục thể thao chưa chắc thắng ĐH kinh tế tài chính đâu .Mấy người kẻ tung kẻ hứng , mong đợi nhưng mà 2 đứa vẫn xụ măt.- Con trai trường Đại học kinh tế tài chính đẹp trai lắm đấy.Ai, ai lại lôi trai gái gì vào vụ này vậy ? Quá hay, chỉ một câu đã đánh gục 2 đứa , ăn á, sao mà bằng ngắm mấy anh này được.Hai đứa mắt mong đợi, ngoan ngoãn ngồi yên.Cả đội thấy vậy thì bổ nhào ngã ngữa, nhìn Mạnh Vũ khâm phục.Tiếng loa thông tin sắp khởi đầu trận đấu vang lên. Gần chỗ chúng tôi bước ra, đội áo đỏ bước tiến hiên ngang, vênh váo, dáng người ai cũng cao, săn chắc , nhìn là biết những người dân thuộc trường Đh thể dục thể thao.Nghe tiếng reo hò, tôi phóng tầm mắt về phía bên kia, những áo trắng điềm nhiên bước tiến, mang vẻ tri thức tự tin, Đại Học Kinh tế vương quốc là đây.Chợt, mắt tôi ko thể rời , tim tôi đập hỗn loạn, những thùy não như muốn nổ tung … Bởi tôi đang nhìn thấy một người. Video tương quan |
Chia sẻ
đoạn Clip Nhẹ xộc vào Tim anh review ?
Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về Video Nhẹ xộc vào Tim anh review tiên tiến và phát triển nhất .
ShareLink Download Nhẹ xộc vào Tim anh review miễn phí
Bạn đang tìm một số trong những Chia SẻLink Download Nhẹ xộc vào Tim anh review Free.
#Nhẹ #bước #vào #Tim #anh #review