Liệu có thể hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu Mới Nhất

Mẹo về Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu 2021


Người Hùng đang tìm kiếm từ khóa Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu 2022-06-08 17:16:03 san sẻ Thủ Thuật về trong nội dung bài viết một cách Chi Tiết.







Ối! Bạn quên chưa đăng nhập! Bạn vui lòng bấm đăng nhập để ủng hộ tác giả Tinh Quán nha ^_^!


“Nói lại lần nữa.” Lục Truy Thành trỏ tay vào mặt tên thanh niên.


“Tôi là Độc Nhãn Miêu, mèo cưng của người đây!”


Anh gật đầu vài cái tỏ thái độ phất lờ, đành tạm cho qua mọi chuyện. 


Đúng thật là cái trần gian này còn lắm điều mà con người chưa thể mày mò hết được, tương tự như trường hợp Lục Truy Thành đang phạm phải đây, ai đâu biết được tự dưng lúc không con mèo hoang nó lại hóa thành người rồi đi quyến rũ anh chứ.


Nói chung Lục Truy Thành đã quá mệt mỏi khi liên tục vướng vào những rắc rối rất khác ai này rồi. Đánh trống lảng cho qua chuyện luôn là phương pháp hữu hiệu nhất.


“Rồi, rồi, cậu là con mèo Miêu Miêu nhà tôi… Tạm tin!”


“Không phải.” Tên thanh niên “Độc Nhãn Miêu” đột ngột xen ngang lời của Lục Truy Thành.


“Chứ là gì nữa, tên gọi kỳ quặc này?” Lục Truy Thành không bao giờ thay đổi, nét mặt tựa như vừa mới ngủ dậy.


“Tôi là mèo cưng của người mà, không phải là mèo thường thì!” Độc Nhãn Miêu nhướng mắt nhìn trực diện với anh, đối đầu với những tâm lý ba chấm hiện hữu ngay trước mặt anh.


“Được rồi, được rồi, mèo cưng mèo thường thì gì chả được!”


Cạn lời, nhìn thấy một người đàn ông “cao, to, đen, hôi”, thân hình vạm vỡ như vậy này và lại làm nũng bảy bảy bốn mươi chín kiểu thì Lục Truy Thành có nước mà xỉu ngang xỉu dọc.


“Đừng làm cái vẻ ấy ngay mặt tôi!” Lục Truy Thành phải liên tục nuốt nước bọt, không phải vì tên gọi này thành công xuất sắc quyến rũ được anh, mà là vì anh cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy sự nũng nịu có phần hơi quá của gã ta.


“Thôi được rồi, cậu mau về nhà đất của cậu đi ngủ đi, đừng làm phiền tôi nữa…” Đã đến lúc Lục Truy Thành phải lên tiếng đuổi khéo Độc Nhãn Miêu.


Tên Miêu Miêu nghe thấy liền chui rúc vào tấm chăn mà anh đang đắp, đánh một giấc thật say chỉ trong vòng một phút ba mươi giây. Chắc chắn là gã đang nỗ lực đưa Lục Truy Thành vào thế lực bất tòng tâm đây mà. 


Đúng là trọn vẹn bất lực thật, giờ có làm gì đi nữa thì anh cũng chẳng thể nhấc nổi tên gọi này đi ra nơi khác được, ngoại trừ thuê xe cần cẩu múc hắn ta một phát thôi.


Lục Truy Thành lồm cồm đứng lên, nhường cho Độc Nhãn Miêu chiếc giường ấm cúng của tớ, anh đành phải ra ngoài hít thở không khí một chút ít để thả lỏng đầu óc rồi mới trọn vẹn có thể chui vào chăn ngủ chung với hắn được.




—–


Kết quả là nguyên đêm ngày hôm qua Lục Truy Thành không thể nào ngủ trọn một giấc, chính vì tên gọi Độc Nhãn Miêu cứ ôm khư khư lấy anh, không chịu buông lỏng dù chỉ một chút ít.


Trời đất, giờ còn đầu óc đâu mà để vào lớp, mắt còn không mở lên nổi huống chi là lấy lại tinh thần tỉnh táo để soạn giáo án.


Lục Truy Thành quyết định hành động xin nghỉ dạy một bữa, với nguyên do thường tình và quá hợp lý khi có nhiều người tận mắt tận mắt chứng kiến, đó là tối ngày hôm qua anh bị ngã, chân bị đau nên không thể đi lại được (thật ra thì Lục Truy Thành chẳng bị làm thế nào hết, chỉ đơn thuần và giản dị là anh muốn đi ngủ bù thôi.)


Cũng may là sáng sớm Độc Nhãn Miêu đã đi loanh quanh đâu đó mất dạng, nên anh mới có thời cơ tự do nằm lăn đùng ngủ đến trưa trời trưa trật mới chịu dậy.


“Ưm…” Lục Truy Thành hít một hơi thật sâu, tiềm ẩn đầy sự uể oải. 


Ngủ đủ giấc vẫn là một điều tất yếu, nhưng mỗi lần ngủ bù vào giữa trưa thì anh luôn bị đau đầu, cứ như có người lấy búa mà liên tục bổ vào điểm huyệt trên đầu của anh vậy.


“Cái tên kia đi đâu chưa về nữa sao? Bị người ta bắt vào trong nhà thương điên hay gì rồi.” Lục Truy Thành chậm rãi ngồi dậy, tay phải vẫn còn đấy đặt trên trán, đổ mồ hôi một cách vật vã.


“Chủ nhân…” 


Nhắc đến chuyện khác thì chẳng thấy tới, chứ hễ mỗi lần nhắc tới Độc Nhãn Miêu là hắn ta liền xuất hiện trong tích tắc. Thần giao cách cảm chăng, không phải đâu, mà là thần kinh cách cảm mới đúng chuẩn hơn.


“Người bị làm thế nào thế?” Độc Nhãn Miêu đột ngột tái xanh mặt khi thấy Lục Truy Thành nhăn nhó do cơn đau đầu cứ không ngừng nghỉ thuyên giảm.


“Ây… chỉ là hơi đau đầu xíu thôi, không sao đâu.”


“Không, nhất định là người chủ bị bệnh nặng lắm rồi.” Độc Nhãn Miêu quả quyết.


“Bệnh gì mà nặng chứ, chỉ là vì cậu làm ra hết thôi!” Lục Truy Thành tiếp tục nhăn mặt.


“Tôi đã làm gì khiến người chủ ra nông nỗi này?”


Độc Nhãn Miêu bất giác vẫn còn đấy chưa chứng minh và khẳng định tôi đã làm chuyện gì, dấu chấm hỏi cứ hiện rõ rành rành ngay trước mặt.


“Suốt đêm ngày hôm qua cậu đã hành hạ làm cho tôi không ngủ được, nên thành ra hại tôi bị đau đầu như vậy này nè.” Lục Truy Thành vừa xoa bóp vầng thái dương, vừa kiên trì lý giải cho tên ngốc Độc Nhãn Miêu kia.


“Đêm ngày hôm qua tôi đã làm gì người thật ư?” 




Gã tròn mắt, chân thành hỏi anh, ngược lại anh chỉ “ừ” một tiếng đầy xúc tích, vấn đáp qua loa.


“Nếu… nếu tôi đã làm chuyện đó với những người chủ thì…” Độc Nhãn Miêu tự dưng lại ấp úng, rồi lúc không hai bên má đột ngột đỏ ửng lên, hòa cùng với nước da ngăm đen trông thật là rất khó coi, “Thì tôi sẽ phải phụ trách với những người, suốt đời sống.”


Gì chứ? 


Tại sao lại phải phụ trách chứ? 


Chỉ là gã ta bám chặt lấy mình trong lúc ngủ thôi mà?


Lục Truy Thành phải tạm ngưng hai phút rỉ tai với gã để tâm lý lại những gì anh và gã vừa đối thoại với nhau. Hình như Độc Nhãn Miêu và anh, từng người nói một đằng hiểu một nẻo rồi thì phải.


“Ê, tên gọi này!” Đến nước này Lục Truy Thành mới ngộ nhận ra được mọi chuyện. Hóa ra cái gã to con kia hiểu những gì anh vừa nói theo một nghĩa khác, nó cực kỳ đen tối!


“Cái tên tự xưng là Độc Nhãn Miêu kia, chẳng lẽ trong đầu cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện tầm phào đó thật à?” Lục Truy Thành ngượng chín mặt, quát Độc Nhãn Miêu một tràn xối xả.




(TBKTSG) – LTS: Hạnh phúc- đó là mẫu số chung, là mong ước chính đáng nhất của toàn bộ mọi con người, mọi mái ấm gia đình, mọi xứ sở. Nối tiếp chủ đề Xuân Bàn Hạnh Phúc trên TBKTSG Xuân Nhâm Thìn, TBKTSG số ra kỳ này xin trình làng đến bạn đọc nội dung bài viết của tác giả Giản Tư Trung về kiểu cách giải thuật ẩn số niềm hạnh phúc.


Đi tìm “chân dung” của niềm hạnh phúc


Quan niệm về niềm hạnh phúc rất khác nhau ở từng người, mỗi nhà, mỗi thế hệ, mỗi thời đại, mỗi xã hội. Chẳng hạn, có người xem niềm hạnh phúc là hài lòng với những gì mình có theo chủ thuyết “biết đủ”. Cũng có người nhận định rằng niềm hạnh phúc là lúc ta có một sức mạnh tốt, một sự nghiệp như ý, một mái ấm gia đình ấm cúng và những bạn hữu chí tình. Hạnh phúc cũng luôn có thể có khi là những điều giản dị: có một việc yêu thích để làm, có người để yêu thương và một xứ sở bình yên để đi về. Hay thân thiện hơn, niềm hạnh phúc được đo bằng việc: sáng sáng háo hức đi thao tác, tối tối hăm hở về nhà…


Lại có những vĩ nhân gọi tên niềm hạnh phúc theo một cách rất riêng của mình. Ví như nhà hiền triết Mahatma Gandhi nói rằng: “Hạnh phúc là lúc mà những gì mà bạn nghĩ, những gì mà bạn nói và những gì mà bạn làm hòa quyện với nhau”. Điều này tựa như thông điệp mà những tín đồ Thiên Chúa giáo tin tưởng: “Bình an dưới thế cho những người dân thiện tâm”, để xác lập niềm hạnh phúc có từ cái tâm an bình của từng người, là yếu tố tĩnh tại trong sâu thẳm tâm hồn… Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu? Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng với một lối sống “trình diễn” như những “kịch sĩ” trong cả đời thường?


Người anh hùng Che Guevara thì nhận định rằng: “Hạnh phúc không phải là cảm hứng tới đích mà là trên từng chặng lối đi”. Đi một bước, dù ngắn hay dài, mà cảm thấy mình tiến lên, mình đến gần hơn với lẽ sống và lý tưởng của tớ thì là niềm hạnh phúc. Hay như một triết lý nhà Phật mà ta thường nghe: An lạc trong từng bước tiến…
Rồi cũng luôn có thể có ý kiến phản biện rằng: ranh giới giữa biết đủ, biết hài lòng và thỏa hiệp với bản thân mình là rất mong manh. Bởi khi luôn nghĩ rằng “ừ, vậy là được rồi…”, thì đó là lúc mà ta ngừng nỗ lực, ngừng góp sức để làm cho môi trường sống đời thường bản thân và xã hội của tớ tiến về phía trước. Sẽ rất nhanh, những cái “biết đủ” và sự hài lòng dễ dãi này sẽ làm ta chán ngán. Sẽ rất nhanh, niềm hạnh phúc này sẽ biến mất khi ta không hiểu biết được ý nghĩa và vai trò đời sống mình nằm ở vị trí nơi đâu…


Vậy niềm hạnh phúc là biết đủ, biết hài lòng hay là biết vượt qua, biết chinh phục hay là gì khác?


Để chạm vào niềm hạnh phúc


Nếu niềm hạnh phúc không phải là “biết đủ”, biết hài lòng, mà là “luôn vượt qua những thử thách”, “luôn chinh phục những ước mơ”, là “đạt được những gì mình yêu thích”, vậy thực ra, con người muốn gì?


Có thể thấy rằng, dù con người trọn vẹn có thể lên sao Hỏa hay làm chủ mặt trăng, nhưng trong những toàn bộ chúng ta vẫn tồn tại những mong ước “rất con người”. Như một quy mô của nhà triết học và tư tưởng học Abraham Maslow, nhu yếu của con người sẽ khởi đầu từ mong ước thiết thân nhất là được tồn tại (có cái ăn, cái mặc, có chỗ trú ẩn, được học tập…) cho tới những thứ cao hơn nữa như đời sống tinh thần và sự bảo vệ an toàn và uy tín, rồi nhu yếu liên kết xã hội… Và tiếp đến là nhu yếu xác lập bản thân… Để rồi ở đầu cuối, mong đạt đến cái đích tốt nhất là thỏa mãn thị hiếu nhu yếu “mình được định hình và nhận định trọng” và “mình là quan trọng”. Điều này cũng tương tự như John Dewey, triết gia về giáo dục có tác động lớn số 1 đến nền giáo dục Mỹ trong thế kỷ 20, từng nói: thị dục huyễn ngã (muốn được trọng) là ước muốn quan trọng nhất và khẩn thiết nhất của con người.




Ai cũng muốn “được trọng”, ai cũng muốn mình là này kia, nhưng con phố nào để đạt được điều này?
Tiền liệu có phải là thứ giúp ta đã có được sự coi trọng của người khác? Không hẳn vậy. Có ai trong toàn bộ chúng ta biết được lịch sử một thời Steve Jobs vừa qua đời sở hữu bao nhiêu tài sản hay thông tin tài khoản của ông có bao nhiêu số lượng nhưng toàn thế giới này vẫn nể trọng ông. Trong khi nó lại sở hữu những trọc phú dầu mỏ, hay tài phiệt – họ còn giàu sang hơn nhà sáng tạo Apple nhiều lần – thì lại bị soi mói đến từng đồng xu tiền nhỏ nhất, với thái độ thù hằn, ghét bỏ…
Quyền cũng không đi liền với việc tôn trọng, khi mà có quá nhiều bạo chúa, nhà độc tài, dù ở vị thế tối cao tôn quý và với quyền lực tối cao vô tuy nhiên của tớ, nhưng vẫn bị người đời nguyền rủa và họ thường đi vào lịch sử dân tộc bản địa với những hình tượng xấu xa vì những gì mà người ta đã từng gây ra bằng chính cái quyền lực tối cao vô tuy nhiên của tớ.


Tài là yếu tố làm nhiều người tâm lý. Tài năng là Đk quan trọng để tạo ra những thay đổi, những góp phần, nhưng không trọn vẹn đồng nghĩa tương quan với việc “được trọng”, nếu như tài năng đó không mang lại giá trị, không được sử dụng vào những việc hữu ích.


Tâm thì sao? Cũng chỉ là một thành tố mà thôi. Nhiều người dân có cái tâm rất trong sáng, không hại ai, có tấm lòng yêu thương mọi người, nhưng nếu chỉ tạm ngưng ở này mà ít hành vi thì cũng khó làm cho mọi người nể phục…


Tiếng cũng là một con phố đầy nguy hiểm và cũng chưa phải sẽ tới được với niềm hạnh phúc hay sự nể trọng. Nổi tiếng cũng ba bảy đường, và khét tiếng thì khác với tăm tiếng.


Như vậy, quyền hay tiền, tiếng, tài, tâm đều không phải là những con phố chứng minh và khẳng định mang lại niềm hạnh phúc quan trọng nhất trong đời sống mà mình yêu thích. Vậy, rốt cuộc con phố đó là con phố nào?


Chúng ta hãy tìm hiểu một con người được xã hội mến trọng: mẹ Teresa. Bà là một phụ nữ nghèo ở Ấn Độ, không được miêu tả như một người dân có bộ óc siêu việt, tài năng thiên bẩm hay tố chất gì đó đặc biệt quan trọng về mặt khoa học, nghệ thuật và thẩm mỹ, marketing hay chính trị, nhưng vẫn được toàn thế giới kính trọng. Cả đời bà không tồn tại một gia tài ức vạn, không tồn tại một vị thế hay một đội nhóm quân hùng mạnh nào cạnh bên, nhưng nhiều trường ĐH trên khắp toàn thế giới đã trao bằng tiến sỹ danh dự cho bà. Đi đến đâu bà cũng rất được định hình và nhận định trọng như quốc quý khách. Khi bà qua đời, không riêng gì có Ấn Độ tổ chức triển khai quốc tang, mà nhiều nơi trên toàn thế giới để tang bà.


Và nhiều mẩu chuyện khác trong lịch sử dân tộc bản địa loài người đã và đang chứng tỏ, đời sống con người không phải được định hình và nhận định bằng những gì họ kiếm hay đạt được cho chính mình, mà bằng chính những gì mà người ta đã mang lại hay gây ra cho những người dân khác. Và từng người, dù là ai, cũng trọn vẹn có thể góp phần cho đời bằng những yếu tố mà mình xử lý và xử lý hay bằng chính “chân dung” đời sống mình.


Hay nói cách khác, mang lại những góp phần hay để lại những giá trị cho đời, đó là một trong những con phố đưa toàn bộ chúng ta lên nấc thang niềm hạnh phúc tốt nhất.


…Và để từng người là một tế bào niềm hạnh phúc


Cũng có người nhận định rằng, trong thời đại mà mọi thứ ở khắp nơi trên toàn thế giới đều phải có vẻ như ảm đạm, thì việc tìm kiếm niềm hạnh phúc cho riêng tôi đã khó, nói chi đến chuyện mang lại hay là nghĩ về niềm hạnh phúc cho những người dân khác!
Người khôn ngoan lúc nào thì cũng mưu cầu niềm hạnh phúc cho mình bằng phương pháp mang lại niềm hạnh phúc cho những người dân khác; lúc nào thì cũng phân biệt được đâu là phương tiện đi lại, đâu là mục tiêu và đâu là hệ quả trên từng đoạn đường đời; và nhất là lúc nào thì cũng hiểu rằng, “vì người” là cách “vì mình” khôn ngoan nhất.


Có người nói vui rằng, Việt Nam từng được một tổ chức triển khai của Pháp bầu chọn là “vương quốc sáng sủa nhất toàn thế giới” (trong một cuộc khảo sát với quy mô 53 vương quốc vào năm 2010). Vậy thì có cần chăng phải tâm lý về chuyện niềm hạnh phúc của xứ mình?


Có thể thấy rằng, tâm thế sáng sủa hay bi quan là một quy trình chuyển biến theo từng tầng nhận thức một. Ở tầng thấp nhất, người ta sẽ sáng sủa và niềm hạnh phúc vì không nhìn thấy hay là không hiểu biết nổi những xấu số của thời cuộc. Cao hơn một bậc, người ta sẽ bi quan cùng cực khi nhận ra được thực sự của những điều mà lâu nay mình tưởng là… tốt đẹp. Nhưng ở đỉnh tốt nhất của nhận thức thì người ta lại rất sáng sủa, sáng sủa thật sự chứ không phải là sáng sủa tếu, khi mình hiểu thấu thực sự và biết rõ con phố mà mình và mọi người nên phải đi để trọn vẹn có thể góp thêm phần làm thay đổi những điều mà không tồn tại ai muốn thấy…


Những thay đổi đó hay làm cái gì đó, trọn vẹn có thể là tiền bạc, là cái ăn, cái mặc, chỗ ở, là việc làm, là thời cơ… Nhưng cái quý giá nhất trên đời mà từng người trọn vẹn có thể góp thêm phần mang lại cho chính mình và cho những người dân khác, đó là “kĩ năng tạo ra niềm hạnh phúc”, gồm có kĩ năng làm người, kĩ năng thao tác và kĩ năng làm dân.


Năng lực làm người là có cái đầu phân biệt được thiện-ác, chân-giả, chính-tà, đúng-sai…, biết được ai là ai, biết sống vì cái gì, trái tim chan chứa tình yêu thương và giàu lòng trắc ẩn. Năng lực thao tác là kĩ năng xử lý và xử lý được những yếu tố của môi trường sống đời thường, của việc làm, của trình độ, và thậm chí còn là một của xã hội. Năng lực làm dân là biết được làm chủ giang sơn là làm cái gì và có kĩ năng để làm được những điều này. Khi con người đã có được những kĩ năng đặc biệt quan trọng này thì sẽ tiến hành được những điều mình yêu thích. Khi đó, từng người sẽ trở thành một “tế bào niềm hạnh phúc”, một “nhà máy sản xuất niềm hạnh phúc” và sẽ ngày ngày “sản xuất niềm hạnh phúc” cho mình và cho mọi người.


Xã hội mở ngày này làm cho không tồn tại ai là nhỏ bé trên đời sống này, trừ khi tự mình yêu thích nhỏ bé. Ai cũng trọn vẹn có thể trở thành những con người lớn bằng hai cách, làm được những việc lớn hoặc làm những việc nhỏ với một tình yêu cực lớn. Và lúc biết chọn cho mình một lẽ sống thích hợp rồi sống hết mình và cháy hết mình với nó, từng người sẽ đã có được được một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Khi đó, ta không riêng gì có có những khoảnh khắc niềm hạnh phúc, mà còn tồn tại cả một đời sống niềm hạnh phúc. Khi đó, tôi niềm hạnh phúc, bạn niềm hạnh phúc và toàn bộ chúng ta niềm hạnh phúc. Đó cũng là lúc ta thực sự “chạm” vào niềm hạnh phúc!


Giản Tư Trung (Theo Thời Báo Kinh Tế Sài Gòn)














Video Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu ?


Một số hướng dẫn một cách rõ ràng hơn về đoạn Clip Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu tiên tiến và phát triển nhất .


Chia Sẻ Link Down Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu miễn phí


Người Hùng đang tìm một số trong những ShareLink Tải Liệu trọn vẹn có thể niềm hạnh phúc chăng nếu nghĩ một đằng, nói một nẻo và làm một kiểu Free.

#Liệu #có #thể #hạnh #phúc #chăng #nếu #nghĩ #một #đằng #nói #một #nẻo #và #làm #một #kiểu

Đăng nhận xét

Mới hơn Cũ hơn